Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 1.3

Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:04:24
Lượt xem: 442

Những cành cây khô phát ra tiếng lạo xạo, nó trông đặc biệt kỳ lạ trong khu rừng yên tĩnh.

Tôi cuộn người lại, dùng tay che miệng.

Có người dừng lại ở phía bên kia ngôi mộ.

Giọng nói chói tai: “Tôi thấy rồi, ra đây đi.”

Là Ngô Hạo.

Anh ta đã tìm ra tôi rồi.

Da đầu tôi tê tê, trong tiềm thức tôi phải đứng dậy và chạy ra ngoài.

Giọng nói trầm thấp của Tân Di vang lên từ tai nghe: “Đừng cử động, hắn đang lừa cô.”

Tôi hít một hơi sâu và không cử động nữa.

Lúc này, trên trời vang lên sấm sét.

Ngô Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, xoay người rời đi.

“Ba, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải tranh thủ nhanh lên.”

“Vừa rồi chắc là sóc hay mèo hoang thôi, không cần để ý.”

Họ không nói một lời nào quay người đi lên núi.

Chờ cho đến khi tiếng bước chân của họ biến mất, bên tai tôi lại vang lên tiếng ríu rít của côn trùng và chim chóc trong rừng.

Tôi bỏ tay che miệng xuống, ngã xuống đất.

Không mất nhiều thời gian, tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, trở về theo lộ trình ban đầu.

Trở về nơi ở, tôi tranh thủ xem điện thoại.

Phòng phát sóng trực tiếp đầy bình luận, toàn bộ đều bảo tôi nhanh chạy đi.

Lúc này, không ai nghi ngờ tính xác thực những gì Tân Di nói.

Suy cho cùng mọi người đều chứng kiến sự kỳ lạ của hai cha con Ngô Hạo.

Tôi luôn lắng nghe lời khuyên.

Không một lời nói, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang theo CMND, bóp tiền. sạc dự phòng nhét vào túi áo và những thứ khác tôi không còn đủ sức để đem theo.

Tôi phải chạy khi trời đang tối.

Đã gần 3 giờ sáng, tôi cầm điện thoại trên tay, mở cửa phòng.

Nhưng không ngờ trước của phòng xuất hiện một bóng đen.

Tôi giật mình gần như hét lên.

“Nana? Cậu đang đi đâu vậy?”

Đây là giọng của Châu Châu.

Tôi bật đèn trong phòng với đôi tay run rẩy.

Tôi thấy Châu Châu đứng cách cánh cửa phòng tôi mấy bước, đang nhìn tôi.

Lúc này, cậu ta không còn là cô bạn thân dịu dàng, ngọt ngào trong ấn tượng của tôi nữa, nhưng là một con quỷ có ý định xấu xa.

Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi.

“Mình...mình....”

Tân Di nhắc nhở tôi trong tai nghe: “Trời sắp mưa.”

Tôi buộc miệng: “Vừa rồi nghe thấy tiếng sấm, mình có treo một đôi giày ở ban công, mình đang chuẩn bị ra lấy nó vào.”

Châu Châu bất động nhìn tôi, đôi mắt cứ nhìn tôi.

3 giây sau, cậu ta mỉm cười: “Mình đã cất dùm cho cậu rồi.”

“Nghe thấy trên lầu có tiếng động, mình liền lên xem.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Không sao, cậu đi ngủ đi.”

Ánh mắt của Châu Châu quét qua căn phòng phía sau tôi, sau đó quay người xuống lầu.

Tôi cứng ngắc quay về phòng đóng cửa lại tắt đèn.

Dưới lầu có tiếng ồn, giọng nói đàn ông vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/1-3.html.]

Bọn họ cố ý đè giọng thấp xuống trong đem yên tĩnh.

Là cha con Ngô Hạo quay về.

Họ đang nói chuyện với Châu Châu.

Tôi nhận ra, kế hoạch trốn thóat của tôi tối nay thất bại rồi.

Nằm trên giường rất lâu nhưng tôi không thể ngủ được.

Nhưng Tân Di lại buồn ngủ trước.

Cô ấy ngáp: “Buổi phát sóng trực tiếp đến đây thôi, tôi đi ngủ một lát đây.”

Khi nghe thấy điều này, tôi có chút hoảng sợ.

Vừa định nói, Tân Di lại lên tiếng: “Đừng sợ, an tâm ngủ đi, vẫn chưa đến lúc cô biến thành tiên nhân sống đâu.”

“Ngày mai tôi sẽ bắt chuyến xe sớm nhất để đến đó, cần khoảng một ngày, cô tự bảo vệ bản thân mình nha.”

Trái tim tôi đã treo lơ lửng rất lâu, cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Mặc dù tôi không biết chủ phòng này, nhưng cô ấy lại đem đến một cảm giác khó tả.

Tôi đặt điện thoại lên ngực, hít thở thật sâu, buộc bản thân phải nghỉ ngơi.

Sáu giờ sáng, gà trống bắt đầu gáy.

Gia đình họ Ngô này thức dậy rất sớm, khi tôi xuống lầu, họ đã làm xong bữa sáng rồi.

Ở làng Vương Nhạc không có phong tục rằng các cặp đôi sắp cưới không thể gặp nhau, Châu Châu luôn ở đây.

Cậu ta bước đến chỗ tôi cầm cốc nước: “Nana, nè, nước sương sớm.”

Châu Châu mỉm cười với tôi: “Ngô Hạo và bố chồng mình đã thu thập nó sáng sớm nay, rất ngọt.”

Tôi nhìn ly nước, nhận nó một cách bình tĩnh.

“Thật sự làm phiền họ rồi.”

“Cậu là khách quý.” Châu Châu nói xong câu này cũng không rời đi, đứng ở đó, dường như cậu ta muốn tận mắt nhìn tôi uống ly nước này.

Trái tim tôi trùng xuống, uống hết ly nước trong một ngụm.

Châu Châu cầm ly nước rỗng: “Bữa sáng đã làm xong rồi, cậu nhanh đến đây ăn đi.”

Sau khi ăn xong, tôi lấy cớ muốn tiêu cơm, chuẩn bị đi dạo một vòng quanh làng.

Trên thực tế, tôi đang tìm cơ hội để liên lạc với Tân Di.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Châu Châu hôm nay đặc biệt chú ý đến tôi.

Vừa nghe tôi muốn đi ra ngoài, cậu ta lập tức đặt đồ trong tay mình xuống: “Mình đi với cậu.”

“Cậu chưa quen ở đây, mình sợ cậu bị lạc đường.”

Cậu ta vừa nắm tay tôi trìu mến, vừa trêu đùa: “Khả năng định hướng của cậu không tốt, dù đã học được một học kỳ rồi nhưng cậu vẫn đi nhầm phòng học.”

Tôi cười và không nói gì nữa.

Châu Châu đưa tôi đi khắp làng.

Trên đường về, chúng tôi gặp một nhóm dân làng đang chơi cồng chiên.

Họ cột những dải ruy băng đỏ quanh eo, manh theo thứ gì đó và đang hướng đến một ngôi nhà.

Châu Châu mỉm cười nói: “Hôm nay gia đình đó lấy vợ.”

“Cậu đoán thử họ đang mang theo cái gì?”

Nhóm người đó chầm chậm đi qua trước mặt chúng tôi.

Đồ đạc trên kiệu được che kín bằng vải đỏ.

Một cơn gió thổi qua, một góc của tấm vải đỏ bị thổi lên.

Tôi nhìn thấy bức tượng đất sét lộ ra ngoài, đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

“Thứ họ đang mang, là tiên nhân sống.”

Giọng Châu Châu vang lên bên tai tôi: “Lúc kết hôn mỗi cặp đôi đêu phải mời một vị tiên nhân sống về nhà.”

Giọng tôi khô khan cứng nhắc: “Cậu cũng có đúng không?”

Châu Châu nháy mắt với tôi: “Mình cũng có, nhưng tiên nhân sống của mình so với họ tốt hơn nhiều.”

Loading...