Năm thứ mười sáu Kiến Hưng, Nam triều, ngày mồng ba tháng giêng, Kiến Hưng hoàng đế băng hà, để  di chiếu truyền ngôi cho hoàng tử thứ tư.
Ngày mồng bốn tháng giêng, đại hoàng tử lấy danh nghĩa chỉnh đốn hoàng mệnh, dẫn quân Xuyên và  vệ quân tấn công hoàng thành, cùng tứ hoàng tử ác chiến ở Tây thành môn suốt một ngày một đêm.
Ngày mười sáu tháng giêng, tứ hoàng tử chính thức đăng cơ, kế vị tân hoàng, truy phong cửu công chúa Đức Ninh,   hy sinh trong cuộc chiến vô nghĩa  để bảo vệ di chiếu của tiên hoàng,  Chiêu Thục Đức Ninh Trưởng công chúa.
Phò mã Đô úy Ninh Dịch  công bình loạn hộ giá,  phục chức, phong  Bình Tây tướng quân tam phẩm, ban tước vị.
Những  khác  công ủng lập như Trung Dũng Bá, huyện chủ An Bình cũng đều  phong thưởng.
Tân triều  dựng, các phiên vương và nước láng giềng  rục rịch.
Hoàng đế liên tiếp ban tám đạo sắc lệnh, mười lăm tướng quân dốc  lực, dẫn quân xuất chinh đóng giữ.
Đến cuối hạ, thiên hạ tạm yên.
Ngày thu ở Thục Trung đặc biệt trong trẻo.
Nghe  hoàng đế lệnh Bình Tây hầu mới  phong thường trú ở Thục Trung trấn thủ, quan huyện các nơi sớm  tu sửa đường sá, quét dọn sạch sẽ trong ngoài, sợ  vị quyền thần mới nổi   vui.
Cách huyện An Bình còn năm mươi dặm, trưởng quan hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Phía  đội ngũ,  nam tử mặc chiến giáp đen, vẻ mặt lạnh lùng, dung mạo tuấn tú, thúc ngựa  , dừng bên ngoài xe ngựa trong đội ngũ, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Dung nương nương, còn năm mươi dặm nữa là đến An Bình  ạ.”
Người trong xe ngựa vén rèm, lưu luyến ngắm  cảnh vật xung quanh.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
“Không cần gấp, cho binh sĩ nghỉ ngơi thêm chút nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tam-nghin-dam-gio-cat-trang-sao/chuong-28-phan-chung.html.]
Huyện An Bình  phần khác biệt so với các thành trì khác của Thục Trung, hai bên đường phố đều đặn những sạp hàng tre, thương nhân qua  tấp nập.
Nhà nhà  cửa đều trồng hoa tươi và rau xanh, những tiểu đồng chân chạy thoăn thoắt, tay xách hộp thức ăn và mâm hâm nóng, luồn lách giữa các khu chợ.
Đi ngang qua một ngôi trường mái ngói xanh,  cổng  vài khóm trúc, trong trường vang vọng tiếng  sách thanh tao.
“Ở nơi miếu đường cao thì lo cho dân, ở chốn giang hồ xa xôi thì lo cho vua.”
Đoàn  dừng chân  cổng trường.
Bình Tây Hầu Ninh Dịch xuống ngựa, tiến đến  xe, đỡ  phụ nữ trong xe chậm rãi bước đến  trường.
“Lo  cái lo của thiên hạ, vui  cái vui của thiên hạ.”
Tiếng  sách trong trường càng rõ, từng đám học trò nhỏ ngây ngô lắc lư đầu  sách.
Người thầy giáo   bục giảng thấy   , ngẩng đầu lên,  thấy  đến, nàng khựng  một chút,  nhanh chóng bước .
Xốc tấm màn xanh  cửa học đường, một nữ tử với dung nhan thanh lệ, tươi tắn đón ánh mặt trời, nàng mặc bộ váy vải bông màu xanh nhạt, ống tay áo thêu hình lá trúc, mái tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc giản dị.
Nàng bước tới, tươi  rạng rỡ.
"Mẫu ."
"A Dịch."
"Các  đến ."
(Hết truyện)