Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 23: The Mist - Chương 398
Cập nhật lúc: 2025-10-23 16:29:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết giới vững chắc như vảy rồng, cách ly âm thanh, mùi vị và tổn thương.
Thành đến khi rồng và tinh linh tỉnh dậy sáng hôm , họ mới phát hiện cơn bão tối qua hóa là một trận thiên tai thu nhỏ.
Nó chỉ quật ngã cây trong sân và đèn phố, đổ bảng quảng cáo đè lên xe ven đường, mà còn phá hỏng cả hệ thống điện, khiến thị trấn rơi tình trạng mất điện diện rộng.
Nhìn con phố tan hoang, Legolas hỏi: “Còn định ngoài nữa ? Hôm nay chắc tủ lạnh dùng .”
Theo hiệu suất việc kiểu Mỹ, công tác sửa chữa thể kéo dài hơn hai ngày — mà đó là trong điều kiện điện thoại vẫn hoạt động và nhân viên sửa chữa đến kịp.
“Đi chứ.” Assath , “Hệ thống điện gặp sự cố, nhiều thực phẩm tươi sống sẽ hạ giá để sớm dọn kho. Lúc mà thì còn khi nào nữa? Với , em Hơi Thở Băng mà.”
Legolas thở dài:
“Thức ăn Hơi Thở Băng đông còn ăn ?”
Em lúc nào cũng đ.á.n.h giá thấp sức tàn phá của bản .
“Yên tâm, ăn .” Assath , “Trước khi tủ lạnh hỏng, em cố gắng học cách lạnh của nó .”
“……”
Người thường “tam nhân hành tất hữu ngã sư”, mà ở Assath, ở đó “sư phụ” mới.
Sửa tủ lạnh mà cũng học kỹ năng lạnh, dùng máy giặt mà ngộ “phép xoáy nước diệt địch”, hấp gà mà thể nghiên cứu “dùng phép điều khiển nước để khống chế mạch m.á.u sinh vật, kết hợp phép điều khiển lửa để gia nhiệt, đạt hiệu quả một kích tất sát”… Nếu Legolas thật lòng yêu cô, e là ngay cả tinh linh trầm tĩnh nhất cũng gào lên: “ chịu hết nổi con trâu cày cuốc !”
“Đi mua gì đây?”
“Đồ dễ hỏng, những món hạ giá nhanh. Em nhớ còn cần mấy màu sơn nữa… để xem nào: Xanh Phổ, Lam Hồ, Lam Hoàng Gia…”
Nuôi một nghệ sĩ tốn kém, nuôi một nghệ sĩ bất tử càng đốt tiền — nhưng ai bảo cô tiền cơ chứ! Ngoài rồng , ai nuôi nổi tinh linh? Quả nhiên câu “mỹ nhân chỉ xứng đáng với kẻ mạnh” chẳng sai chút nào.
Nghĩ thế, Assath liền sửa con “3” bảng màu thành “100”, để thể hiện lòng chiều chuộng tuyệt đối của với tinh linh.
Ai ngờ cửa hàng sơn đủ hàng — đừng năm mươi hộp một màu, ngay cả mười hộp cũng khó. Trách thì chỉ thể trách Bridgton là thị trấn nhỏ, chẳng đủ cho cô trải nghiệm cảm giác “trừ hai thứ , những cái khác lấy hết”.
Legolas cố nhịn , kéo tay cô siêu thị.
Quả đúng như cô dự đoán, siêu thị cũng mất điện. Cả thị trấn mất điện, máy phát dự phòng trục trặc, quầy thu ngân chỉ còn cách tính tiền thủ công. Trình độ tính toán của Mỹ cao, khách hàng nhanh chóng xếp hàng dài dằng dặc, quầy thu ngân chỉ còn vang lên tiếng bấm máy tính đơn điệu.
Khi họ bước siêu thị, ngoài đường bốn chiếc xe quân sự phóng vụt qua, xe là hai đội lính vũ trang đầy đủ, hướng về phía xa.
Assath chú ý đến họ nhưng gì, chỉ im vài giây mới bước siêu thị, vội mua sắm nữa.
Legolas hỏi:
“Sao thế?”
“Em phát hiện phạm một sơ đẳng.” Assath đáp, “Đến đây mà quên dò xem quanh vùng phòng thí nghiệm căn cứ quân sự nào . Ở trong nước yên lâu quá nên sinh chủ quan .”
Cô sống ở Hoa Hạ tám năm, sự định nơi đó khiến cảnh giác của cô giảm xuống, thành bây giờ mới sơ suất.
Quả thật, một nơi đồn trữ lượng đất hiếm và vàng thì thể quân đội? Có quân đội, phòng thí nghiệm hoặc nhà máy vũ khí? Chỉ là chúng ẩn đủ sâu, chỉ đến khi biến cố mới lộ , nhưng… phát hiện bây giờ cũng muộn.
Legolas hỏi:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Có cần theo dõi thử ?”
Assath mở rộng cảm giác, hít ngửi mùi gió:
“Không mùi máu, cũng chẳng mùi t.h.u.ố.c súng…” Ngoài ẩm cao thì dường như gì bất thường. “Đợi thêm xem.”
Có những chuyện cần xen , những hiểm họa nhất thiết bóp c.h.ế.t từ trong trứng. Nhiều khi, chỉ bài học đổ m.á.u mới thể rút sạch nước trong đầu phàm — dĩ nhiên, cũng thể là bao giờ rút sạch .
Hai dạo trong siêu thị, chất đầy hàng xe đẩy, trông chẳng khác gì bình thường.
Một lát , một da đen dẫn theo con trai da trắng bước , thêm một đàn ông da trắng cao lớn tiến . Assath vốn chẳng mấy để ý, chỉ là đàn ông dường như quen rộng — nhiều chào hỏi, khiến ánh mắt cô khẽ dừng .
“David! Lâu lắm gặp!”
Nhân viên siêu thị tên Ollie chào.
“Sao hôm nay đến đây?”
David đáp:
“Cơn mưa c.h.ế.t tiệt tối qua hỏng tấm áp phích vẽ, liên lạc với đoàn phim mà điện thoại hỏng.” Anh vẫy đứa trẻ gần. “Đây là Billy, con trai .”
“Còn là Norton.” Anh chỉ da đen dẫn đứa trẻ, “Hàng xóm nhà .” Anh chuyện rôm rả với Ollie, “Nhà chẳng còn gì ăn, ngoài mua. Hy vọng sớm điện , vợ đang chờ ở nhà.”
Chẳng bao lâu, bà Carmody đáng ghét bước siêu thị. Ai quen bà đều vô thức tránh xa, như sợ dính xui xẻo.
Hàng chờ tính tiền di chuyển chậm chạp. Trong thời đại điện thoại di động, Assath và Legolas đều lấy sách bỏ túi g.i.ế.c thời gian. khi vài lính bước siêu thị, Assath lập tức ngửi thấy mùi của một cơn giông sắp đến.
Gió mang theo thở quái dị nào, nhưng mấy lính mùi lạ — mùi khói s.ú.n.g khi khai hỏa, lẫn chút tanh của máu, và cả mùi… thuộc về loài , nhạt.
Assath gấp sách, gõ ngón tay lên xe đẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-23-the-mist-chuong-398.html.]
“Có việc .”
“Sớm thế ?” Legolas khổ, “Anh cứ tưởng đây là một thế giới bình thường hiếm hoi, ai ngờ… muộn nhưng vẫn tới. Chúng thật thể tránh khỏi cái thể chất ‘xuyên loạn đó’ ?”
Vấn đề là… giờ nên trả tiền ?
Tinh linh và rồng đều là sinh vật trọng nguyên tắc tài chính, nên cả hai lặng lẽ rời khỏi hàng chờ. lúc đó, bên ngoài bỗng rối loạn — tiếng la hét, tiếng thét kinh hoàng vang lên dồn dập.
Qua tấm kính lớn của siêu thị, họ thấy từ bốn phương tám hướng, một làn sương mù dày đặc như sóng thần đang ập tới. Nó tràn ngập khắp nơi, nuốt chửng nhà cửa, cây cối, xe cộ, cùng cả những con đang hoảng loạn chạy trốn.
Sương mù vốn là hiện tượng tự nhiên thường thấy.
cảnh chạy loạn trong sương, như thể quái vật đuổi sát phía , thì chẳng hề thường thấy chút nào — nhất là khi đàn ông dẫn đầu chạy siêu thị, mặt mũi bê bết máu, càng khiến đám đông sợ hãi.
“Trong… trong sương thứ gì đó!” Ông hét lên, “Đóng cửa ! Mau lên!”
Trước khi kịp hiểu chuyện gì, cửa kính siêu thị kéo kín.
Chỉ cách một cánh cửa, làn sương dày đặc ngăn bên ngoài. Nó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày, chẳng mấy chốc phủ trắng cả bên ngoài, tầm đến năm mét. Ngay cả những chiếc xe đậu ngay cửa cũng còn thấy , chỉ loáng thoáng bên ngoài vọng vài tiếng gào t.h.ả.m thiết.
“Chuyện gì ?”
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Ông trong sương thứ gì, là cái gì?”
Những hoảng sợ nhao nhao tra hỏi, nhưng ông lão chẳng trả lời .
Ông chỉ rằng làn sương cực kỳ quái dị, bên trong thứ gì đó nguy hiểm, nó tấn công ông, và ông mới thoát — ngoài thì chẳng gì thêm.
“Chỉ thôi?” Có nghi ngờ, “Xin , nhưng… ông vấn đề thần kinh hoặc ảo giác gì đấy?”
“Ê, hết xử lý vết thương cho ông .”
Thu ngân Sally , “Đợi ông bình tĩnh hỏi .”
Siêu thị đủ vật tư, Sally lấy hộp y tế giúp ông băng bó. Bên trong, đám đông bắt đầu bàn cãi xem nên rời .
Có cho rằng ông lão hoang tưởng, nên họ nên rời ; thấy bên ngoài yên lặng đến bất thường, ở mới an hơn; cũng tìm hiểu xem ngoài xảy chuyện gì mới quyết định.
Cuộc tranh luận của loài chẳng ảnh hưởng gì đến Assath. Cô xuyên qua lớp kính, xuyên qua cả sương mù, thấy rõ những bóng dáng quái vật đang ẩn hiện. Chúng lợi dụng làn sương để len từng ngôi nhà mở cửa, biến nơi đó thành ổ của , còn những kịp trốn chính là thức ăn của chúng.
Assath: …
Vũ trụ rộng lớn như thế, chẳng lẽ nổi một nước Mỹ nào bình yên ? Sao thế giới nào của Mỹ cũng xảy chuyện — mà là chuyện lớn?
“Là ‘giới’, sương là ranh giới.” Assath khẽ , “Bảo em ngửi thấy gì, thì chúng ở thế giới khác. Chỉ khi sương kéo đến, mùi mới truyền sang .”
Sương tràn thị trấn như khí hòa nước — dấu hiệu hai thế giới đang dung hợp. Hoặc con bước sương, hoặc quái vật bước từ sương, nếu thì hai bên chẳng bao giờ chạm .
Hiện tại, kính siêu thị tuy mỏng manh, nhưng vẫn chặn làn sương bên ngoài. Nghĩa là, lớp kính mong manh chính là một kết giới, và đối với lũ quái vật, đây là vùng mù của thị giác. Chỉ cần con ngu ngốc mở cửa cho sương tràn , thì tạm thời sẽ an .
… con thể ngu ngốc ?
Không.
“Đùa , chẳng lẽ chúng ở lì trong siêu thị ?”
“… nhưng bà vẫn còn ở nhà! Bà đang bệnh mà!”
“ thể ở , các con đang đợi về!”
Một phụ nữ tóc ngắn bật :
“Làm ơn… ai giúp về ? Con gái , Wanda, mới tám tuổi, còn con trai Victor mới hai tuổi thôi, chúng tự chăm bản , về… xin các …”
Khi , Assath đang áp sát cửa kính, quan sát xem con quái vật nào trọng lượng lớn nhất. Con nào dính m.á.u thì cô ăn, con nào dính thì cô thấy thèm — nhưng hai cái tên “Wanda” và “Victor”, dù vốn chẳng thích xen việc , cô vẫn ngoái đầu , thầm than:
“Cô đúng là đặt tên thật đấy.”
Wanda là đồng đội của Legolas, nữ pháp sư mạnh nhất Avengers; Victor là đồng đội của cô, hỗ trợ mạnh nhất Justice League.
Giờ đây, cả hai đều là trụ cột của Liên Minh Hộ Vệ.
Cho dù hai đứa trẻ chẳng thể là họ, nhưng vì cái tên và vì tình đồng đội, họ nỡ khoanh tay ?
Thế là khi gục ngã, Assath chủ động lên tiếng: “Để .”
Chỉ một câu, ánh mắt đều dồn về phía cô — phần lớn là ánh phản đối.
Người sững sờ, nước mắt ngừng rơi, ngơ ngác cô.
Assath mỉm :
“, Trung Quốc. Công phu Trung Hoa, chứ? mạnh.”
Mọi : …… Sao vẫn chẳng yên tâm chút nào trời.