Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Chương 408: Ngoại Truyện 5 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:43:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Assath năm nghìn tuổi, cô rốt cuộc cũng dấy lên một ý nghĩ đáng ngờ — “chịu trách nhiệm”.
Thế là cô lén tìm đến Tư Mệnh Tinh Quân để bói một quẻ, định chọn ngày lành tháng kính cáo trời đất, cùng tinh linh kết tóc se duyên, nhận lấy phúc lành của thiên địa. Kết quả là, khi mai rùa mở , hai mắt Tư Mệnh trợn trừng, ánh mắt cô chẳng khác nào gặp quỷ, nửa chữ cũng dám .
Assath : “Ngươi thì đánh; ngươi , đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
Tư Mệnh , tiên tự bói cho một quẻ — quả nhiên thấy điềm “ đ.á.n.h c.h.ế.t”, trong lòng mắng thầm “nghiệt long”, lập tức nặn nụ tươi rói:
“Chúc mừng Đại Đế, hỉ sự Đại Đế! Bần quân xem ngài sắp ba mối duyên lành, xin chúc mừng ngài sắp cưới mỹ nhân.”
Assath lạnh mặt:
“Nói tiếng .”
“Ý là, ngài sẽ kết hôn ba .”
“Thật giả?”
“Thật.”
“Ngươi bao giờ bói sai ?”
“Nếu sai, ngài còn đến đây xem quẻ, còn nhờ chọn ngày ?”
“Tin , dâng nước nhấn chìm miếu ngươi giờ?”
“Ngài cũng khác kết quả nhỉ? Đặc biệt là... nhà ngài.”
“...” — nắm thóp.
Assath là ai chứ? Từ nhỏ đến lớn cô là kẻ “phá cục”, thể tin mệnh . Cô khẽ phất tay áo, buông một câu kinh điển của bậc ngạo thiên: “Mệnh do , chẳng do trời.”
Rồi ném tiền quẻ xuống, hất tay áo bỏ .
Về cái câu “ngài sẽ kết hôn ba ” , ban đầu cô vốn chẳng tin lấy nửa chữ.
khi cùng Legolas một hôn lễ ở thời Hoang Sơ, thêm một lễ nữa tại Aman Châu, cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Hai lễ đó chứ còn gì!
Cũng đúng thôi — Tư Mệnh chỉ “ba kết hôn”, “ cùng một ” . Cái kiểu mập mờ cô tức đến nghiến răng, hận c.h.é.m cho nghìn nhát.
Giận sôi máu, Tứ Hải Quảng Trạch Thiên Tôn - Hộ Giới Phục Ma Đại Đế - Ứng Long Thần vác đại liềm xông thẳng tới đạo tràng của Tư Mệnh với thế “ngang quét ngàn quân”.
Ai ngờ đối phương sớm chuồn mất tăm mất dạng.
Assath khẽ hừ một tiếng:
“Xem như ngươi chạy nhanh.”
Cô cũng khó mấy đồng tử giữ cửa, chỉ dắt tinh linh trở về Aman Châu, coi như hưởng tuần trăng mật.
Nói thật, nếu vì thiên địa chứng giám, cũng để an lòng tinh linh, thì phần lớn cô vẫn chỉ là một con rồng “chịu ăn chịu nhận trách nhiệm” điển hình.
gì thì , cô vẫn còn nhân tính — song tu vui đấy, nhưng cũng chịu trách nhiệm.
Vì , cô tự tổ chức hai lễ cưới mệt xác mà chỉ vui khác. Xong xuôi, cô chỉ ... ngủ một giấc thật dài. chuyện bên Hoang Sơ còn chồng chất...
Thôi, kệ. Trốn thôi.
Thế là cô chuồn về Aman Châu.
Nhiều ngàn năm , Assath từng giúp Nữ vương tinh linh tái tạo thể. Giờ trở về, cô thấy Thranduil và vợ thêm một bé gái — Legolas em gái ruột.
Hay thật, đặt chân về thành... “bác”.
Khi Legolas đặt đứa bé tay cô, Assath dựng hết lông gáy, cứng đờ, dám nhúc nhích, sợ động nhẹ là “bóp gãy” cái sinh vật mềm oặt .
Quá đáng sợ!
Sinh vật hình nhỏ xíu còn đáng sợ hơn con Boss cô từng gặp gấp trăm !
Chỉ ôm một phút, cô thấy — “Nó nhớ cha nó , trả nhanh, trả ngay, trả liền!”
Legolas nhịn :
“Assath, nhớ em từng nuôi dạy nhiều đứa trẻ, còn ở khoa sản bệnh viện nhân loại. Khi đó em đối diện với cả đám trẻ sơ sinh thế nào? Cũng như bây giờ ?”
Assath đáp nghiêm túc:
“Xem chúng như thức ăn, thì sẽ lóng ngóng. Sao, em xem em gái là thức ăn ?”
“...”
Thế là cuối cùng, chỉ Legolas “bố trẻ”.
May mà cha họ cũng điều, quấy rầy lâu — mấy ngày liền dắt con , chuyển sang thành phố khác sống.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Legolas đưa Assath khắp Aman Châu. Cuối cùng, cả hai đỉnh núi gần bầu trời nhất, ngửa mặt ngắm , ôn chuyện cũ.
Ví như, khi Assath năng lực hóa hình, cô thường ném da long lột núi lửa tiêu hủy.
ai ngờ, thứ cứng đến mức dung nham nuốt nổi, mà còn hóa thạch trong tầng đá obsidian. Một địa chấn, nó lộ nguyên vẹn.
Thế là, “hóa thạch rồng” xuất hiện, chấn động cầu! Các nhà khoa học ùn ùn kéo đến, và từ đó, cô chính thức bước sách giáo khoa — thành câu hỏi bắt buộc trong đề thi đại học.
Assath phồng má: “Thế mà đáp án trong sách sai — nào là ‘rồng đỏ xứ Wales’, ‘rồng lam Bắc Âu’, ‘thằn lằn lửa’. Đáp án đúng là ‘Ứng Long’! Lần em sửa giáo trình mới .”
Legolas ngả nghiêng:
“Em định hóa về nguyên hình công bố đáp án trực tiếp ?”
“Đương nhiên. Như mới tính thuyết phục.”
Hai đùa nghịch một hồi, Assath khẽ cúi xuống hôn , thì thầm: “Legolas, em tổ chức lễ cưới thứ ba.”
“Hả? Lần thứ ba?”
Anh ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu —
Một ở quê cô, một ở quê , dù mời hết bạn bè thích, nhưng vẫn thiếu chúng sinh nhân gian.
“Vậy em định tổ chức ở , Assath?”
Cô mỉm : “Em ‘ứng mệnh’, cũng ‘ứng vận’, càng ‘ứng đủ cả’. Tư Mệnh em ba lễ cưới trong đời — thì đây là lúc nó ứng nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/chuong-408-ngoai-truyen-5-het.html.]
“Lần , vì trời, vì quỷ thần — chỉ vì và em.”
Họ nắm tay , mười ngón đan chặt.
Trời trướng, đất chiếu, tinh quang đổ xuống như tơ, giăng thành lưới — lưới bắt lấy quá khứ, tung về tương lai.
Bờ biển Alaska, Hoa Kỳ. Trời xanh, biển biếc, cát vàng, hoàng hôn rực rỡ.
Một quả bóng chuyền đ.á.n.h lệch, nảy vài cái cát lăn mãi dừng. Nó lăn qua chân bao , dừng bên chân một phụ nữ mặc váy cưới trắng, để một vệt bẩn nhàn nhạt lớp lụa.
Một bé gái ngẩn — sai, liền cúi đầu rụt rè. Ngước , chỉ thấy phụ nữ cao gầy, rõ mặt, chỉ thấy bó hoa trong tay và mái tóc bạc ánh vàng nắng.
Người cúi xuống, dịu dàng hỏi:
“Cô bé ngoan, đây là bóng của con ?”
Bé gật đầu, , chỉ trố mắt đôi mắt vàng — như đang một vị tiên trong truyện cổ tích.
“Con tên gì?” Giọng cô càng mềm hơn. “Nói cho cô , cô sẽ trả bóng cho con.”
“…Su… Susan.”
“Susan…”
Assath khẽ gọi tên cô bé, trao quả bóng, mỉm dịu dàng : “Susan, con tham dự đám cưới của cô ? Cô nhận lời chúc phúc của con.”
Cô bé ngây , tròn xoe mắt .
Assath : “Ngay tại đây, bãi biển . Con thể rủ các bạn cùng đến, ở đó nhiều kẹo.”
Từ “kẹo” cô bé hiểu ngay, mắt sáng rực, hớn hở gật đầu chạy gọi bạn.
Chẳng mấy chốc, sáu đứa trẻ tụ dự lễ cưới của họ — Susan nhỏ nhất, chỉ bốn tuổi.
Giống như đứa trẻ khác, Susan mải mê với ngôi nhà kẹo bãi cát, nhưng cô bé vẫn nhớ: đây là lễ cưới, và cô bé giúp “nàng tiên” giữ váy cưới.
Assath bật : “Không cần , Susan. Đến đây, nắm tay cô, cùng cô về phía đó — với tư cách là đỡ đầu tương lai của cô.”
Cô chỉ sang hướng Legolas:
“Người đó sẽ gặp cô, còn con — chính là cây cầu nối giữa chúng .”
Susan ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:
“Vậy con nên cô?”
“Con bên cạnh cô.”
Assath cô bé, ánh mắt chan chứa hoài niệm.
“Hôm nay, Susan sẽ là thần hộ mệnh của cô, cùng cô qua đoạn đường ‘dài nhất’.”
“Thần hộ mệnh?”
Cô bé lặp , rạng rỡ:
“Con là thần hộ mệnh của cô ? Vậy thần hộ mệnh của con ?”
Assath mỉm :
“Đang ở ngay bên con.”
Bước chân bé nhỏ hai, ba bước mới kịp một bước của cô. Cát mềm, đường lún, nhưng Assath vẫn kiên nhẫn bước cùng nhịp.
Từ bên , Legolas cũng tiến gần.
Khoảng cách dần rút ngắn, mặt trời lặn nửa xuống đường chân trời. Trên bãi cát đỏ cam, Assath và Legolas . Susan hớn hở giơ cao tay họ, hô vang:
“Hai gặp ! Thần hộ mệnh!”
Assath cúi xuống, trao bó hoa cho Susan, ôm cô bé lòng: “Cảm ơn con, Susan.”
Những đứa trẻ vỗ tay. Người lớn từ xa tìm tới, cũng cuốn lễ cưới . Họ nhóm lửa, nâng ly, hát ca mừng cho đôi tân nhân. Assath gương mặt nhỏ hân hoan , khẽ mỉm :
“Thật … Cô bé trở thành nhân chứng của lễ cưới chúng .”
Dù đứa trẻ sẽ quên — quên ngôi nhà kẹo, quên đêm lửa trại, quên cả bãi cát. cô sẽ mãi nhớ, Susan, năm bốn tuổi, chứng kiến hôn lễ của , và gửi lời chúc phúc.
Legolas : “Trong quãng đời hữu hạn của cô bé, em gặp cô vô , Assath. Thực … em xuyên suốt cả cuộc đời cô .”
Phải — nếu Susan là giai điệu chủ đạo của nửa đời , thì cô chính là điệp khúc của cả đời bé.
Cô là thần hộ mệnh của Susan, chứng kiến cái c.h.ế.t của cô bé, và — chứng kiến sự tái sinh của cô.
Assath khẽ : “Đột nhiên em cũng một cô con gái. mà , vẫn là câu hỏi cũ — nếu em và con… thì nó sẽ là thứ gì nhỉ?”
Legolas giật khóe miệng:
“Em gọi nó là ‘thứ’ ? Đó là con của chúng !”
“Ồ, là… một ‘thứ’.”
“Assath…” — tinh linh bật bất lực.
Họ nắm tay , dọc bờ biển, để hai hàng dấu chân. Sóng biển lên xuống, dấu chân tan biến. Và Susan nhỏ, ngủ một giấc mộng ngọt ngào.
Nhiều năm , cô bé quên bãi cát, quên ngôi nhà kẹo, quên cả lễ cưới . mơ hồ, cô vẫn nhớ một chiếc váy xinh — hoa văn đó như từng mảnh vảy, lấp lánh như da của một sinh vật cổ xưa nào đó.
Cô đó là gì, cũng chẳng diễn tả nổi.
Chỉ lật từng trang sách, tìm kiếm hình ảnh tương tự.
Cho đến một ngày, truyền hình phát cảnh khai quật hóa thạch khủng long, Susan nhỏ khựng — như định mệnh đ.á.n.h trúng.
Không hiểu vì , cô thấy những sinh vật cổ đại thật mê , khiến cô khao khát chạm .
“Mẹ ơi! Con cũng đào khủng long! Làm để như họ?”
“Phải trở thành nhà khoa học giỏi nhất cơ!”
“Nhà khoa học ?... Vậy con sẽ trở thành nhà khoa học!”
Bánh xe mệnh chuyển động. Biến trong -thời gian khép vòng.
Họ — sẽ gặp một nữa. Trên bàn cờ của loài , và trong phá vỡ cục diện của sinh mệnh.