TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:02:58
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm hàng xóm phát thèm

Lý Nguyệt Nga hừ một tiếng, lạnh lùng : “Vậy thì mau , đờ đó gì? Đợi món ăn ?”

Ngô Nhị Trụ vội vã khỏi cửa, lâu , công tác chuẩn tất.

Lý Nguyệt Nga ngẩng đầu trời, ừm, gió hiền hòa nắng , là một ngày trời thích hợp để câu cá.

Phất tay một cái, bà dẫn hai nhi t.ử cùng Trần Văn Giang về Trần Gia thôn.

Đến chỗ cách nửa dặm bên ngoài Trần Gia thôn, Trần Văn Giang xuống xe về nhà.

Lý Nguyệt Nga cùng mấy xổm trong bụi cỏ phơi nắng một lát, mới tiếp tục lên đường.

“Thân gia công, ở nhà ?”

Trần Văn Giang về nhà lâu, liền thấy tiếng Lý Nguyệt Nga the thé gọi ngoài sân. Vội vàng cửa, phối hợp gật đầu: “Ai, gia mẫu đến đây?”

Lý Nguyệt Nga nhảy xuống xe bò, xách miếng thịt heo sân đáp lời: “Chẳng Bảo Châu m.a.n.g t.h.a.i ? Ta bảo lão đại nhà đến báo tin vui cho ngươi, ai ngờ nó để quên miếng thịt chuẩn ở nhà. Hôm nay đích mang tới cho ngươi đây.”

“Tốt , , mau mời .”

Lý Nguyệt Nga ha hả bước , tiếng lớn hơn từng hồi. Tai Trần Văn Giang chấn động đến tê dại.

Lý Nguyệt Nga vô cùng tự nhiên, trực tiếp bước hậu viện, chui thẳng táo phòng. Rửa thịt, thái thịt, cho gia vị, hầm thịt, liền một mạch.

Nửa canh giờ , hương thơm của thịt hầm bắt đầu lan tỏa.

Ngô Đại Trụ ở hậu viện uống nước nóng, cố gắng hít hà: “Nương, thơm quá mất. Nương , mỗi nương nghĩ đường lối sai trái gì đó, nương đều dốc hết tâm tư như ...”

“Nếu khen thì câm miệng ! Lão nương tuy chút mệt, nhưng sức vả con mấy cái bạt tai vẫn còn đấy.”

Rất nhanh, tiếng trẻ con thét từ nhà bên cạnh vọng : “Nương, nhà ông nội đang hầm thịt, con ăn thịt.”

Sau đó là tiếng bà vợ thấp giọng nguyền rủa. Có thể lũ trẻ hàng xóm thèm đến phát , xem tài nấu nướng của nàng quả thực tệ.

Gà Mái Leo Núi

Lý Nguyệt Nga đắc ý nhướng mày: “Đại Trụ, Tam Trụ, đóng chặt hai cánh cửa .”

“Cá, sắp c.ắ.n câu ...”

Khoảng nửa nén nhang , cửa hậu viện đập ‘cộp cộp’ ngừng.

“Ông Giang ơi, con và các em đến chơi với ông đây, mau mở cửa ạ.”

Lý Nguyệt Nga liếc mắt hiệu cho mấy , lớn tiếng : “Ông Giang nhà ngươi ở nhà, các ngươi về .”

“Người dối, nãy con thấy tiếng ông mà.”

“À đúng đúng đúng,” Lý Nguyệt Nga dậy, “ chính là dối, thì nào?”

Mấy đứa trẻ đập cửa càng lúc càng mạnh, nhưng Lý Nguyệt Nga chẳng hề bận tâm, thậm chí còn vắt chân chữ ngũ bắt đầu ngân nga hát.

Mấy đứa trẻ thấy mãi ai mở cửa cho , liền bắt đầu la ầm ĩ: “Nương ơi, ông Giang cho chúng con ...”

Chưa bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên: “Đại bá, đại bá, ở nhà ?”

Là Nhậm thị, vợ của Trần Đại Phú.

Được , lớn mặt, thì dễ xử lý hơn nhiều. Lý Nguyệt Nga vỗ vỗ m.ô.n.g dậy, mở cửa.

Nhậm thị sững sờ, mặt nở nụ : “Vị thẩm là?”

“Ta là bà mẫu của Bảo Châu.” Lý Nguyệt Nga chắn giữa cửa, chặn kín lối : “Người chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-96.html.]

“Các con ông nội, nên đưa chúng đến chơi...”

Lý Nguyệt Nga trắng mắt một cái rõ to: “Người sinh là hồ lô oa ? Ngày nào cũng tìm ông nội, tự nhà ?”

Nụ mặt Nhậm thị cứng : “Thẩm , đây là Trần gia, Ngô gia các , còn đến lượt chủ chứ?”

“Chưa đến lượt chủ, lẽ nào là chủ ? Chàng công của đ.á.n.h nông nỗi , bây giờ còn mặt mũi đưa con đến chơi ?”

Sắc mặt Nhậm thị cứng đờ, vội vàng nặn một nụ : “Thẩm , đây đều là hiểu lầm thôi mà. Giữa chúng thích, thù oán qua đêm chứ?”

Lý Nguyệt Nga chọc cho tức , liếc nàng một cái, hừ lạnh: “Đánh bầm dập cả mặt mày, một câu hiểu lầm là xong ? Hay là đưa mặt đây cho ‘hiểu lầm hiểu lầm’ một chút?”

lúc , Điền thị, tẩu của Nhậm thị, bưng một bát đậu phụ tới. Nàng với Lý Nguyệt Nga: “Thẩm đúng, hôm qua đúng là hai họ hành động bồng bột, nên hôm nay đặc biệt đến tạ .”

Nói xong câu , nàng rướn cổ gọi trong nhà: “Đại bá, đây là đậu phụ mua hôm nay, con mang ít đến cho nếm thử ạ?”

Muốn lấy đậu phụ đổi thịt ăn, cái tiếng tính toán chi li đến con bò gốc cây ngoài cũng thấy mà ‘ngoe ngoe’ kêu.

“Được thôi, thủ bất đả tiếu kiểm nhân’, con nhỏ khá hiểu chuyện đấy, hơn hẳn tẩu của ngươi.”

Lý Nguyệt Nga nhận lấy bát đậu phụ, lùi sang một bên: “Vào .”

Lý Nguyệt Nga bưng đậu phụ táo phòng, hai tẩu cùng mấy đứa trẻ theo . Vừa táo phòng, Điền thị thấy nồi thịt đang sủi bọt ùng ục liền nhịn nuốt nước bọt: “Thẩm ơi, trong nồi nấu gì ạ?”

“Thịt chứ gì, thơm ?”

Cả lớn và trẻ con đồng thanh gật đầu: “Thơm ạ.”

“Thơm là đúng !”

Lý Nguyệt Nga vỗ tay: “Ta cho các ngươi , đây là thịt ba chỉ đặc biệt mua về, béo mà ngấy, tan chảy trong miệng, cái hương vị đó... chậc chậc chậc, tiên nhân đến cũng đổi .”

Thấy mấy nước dãi sắp chảy , Lý Nguyệt Nga chợt nhận , liền đảo mắt một lượt từ xuống , hỏi: “Các ngươi sẽ vì thèm thịt mà giả vờ đến xin đó chứ?”

Điền thị ngượng, vội tiếp lời: “Thẩm nghĩ nhiều , chúng con thật lòng thật đến xin mà...”

Lý Nguyệt Nga gật đầu: “Cũng . Nghĩ các ngươi đều là cha dạy dỗ, loại mặt dày mày dạn, chuyện dẫn con cái đến nhà đòi ăn .”

Mặt Nhậm thị lạnh xuống: “Thẩm ơi, lời quá khó ?”

Lý Nguyệt Nga vỗ vỗ cánh tay nàng , mật : “Đó là nghĩ nhiều ? Ta điểm danh thẳng tên , kích động gì?”

“Thẩm chẳng qua là tiện miệng đến chuyện thôi. Nói thật lòng với các ngươi, Ngô gia thôn chúng tuy nghèo rớt mồng tơi, nhưng một điểm , đó là xa trông rộng. Đến giờ cơm tuyệt đối sang nhà khác, dù chuyện hợp ý đến mấy, thấy sắp ăn cơm là vội vàng bỏ ngay. Ai mà đồn là đòi ăn ở nhà khác, thì sẽ c.h.ử.i rủa lưng đấy.”

Lý Nguyệt Nga mặc kệ vẻ mặt ngày càng sa sầm của hai , tự đến bếp, múc thịt chậu.

“Nhà Đại Phú, chúng chuẩn ăn cơm , các ngươi... còn chuyện gì ?”

Mặt Nhậm thị và Điền thị đỏ bừng vì hổ, giận dữ lườm Lý Nguyệt Nga một cái, kéo mấy đứa trẻ bỏ : “Về nhà! Còn đây gì cho ghét hả?”

Mấy đứa trẻ phát hiện ăn thịt, lập tức ré lên, phịch xuống đất bắt đầu lăn lộn: “Con , con , con ăn thịt...”

Điền thị và Nhậm thị giả vờ kéo mấy , đầu với Lý Nguyệt Nga: “Thẩm ơi, lũ trẻ hiểu chuyện, con thật sự khuyên nổi, xem...”

“Không .”

Lý Nguyệt Nga xua tay, rướn cổ gọi ngoài: “Đại Trụ , con mời lý chính đến đây, bảo ông xem thử, đứa trẻ đến giờ cơm lì lợm ở nhà khác chịu , chẳng lẽ bệnh ?”

Nụ mặt hai tẩu Điền thị dâng lên lập tức tắt ngúm, một tay kéo đứa trẻ đang lăn lộn đất dậy, hậm hực : “Đi, về nhà! Có tí thịt thối thôi mà, gì ghê gớm chứ!”

Lý Nguyệt Nga : “Ai? Ta thịt ăn tức là ghê gớm đấy, bản lĩnh thì ngươi cũng mua chứ?”

 

Loading...