TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 82: Chuyện này thật sự không phải vì tiền ---
Cập nhật lúc: 2025-12-07 01:18:45
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Xảy chuyện gì lớn ?”
Lý Nguyệt Nga mặc quần áo đẩy cửa bước .
Ngô Đại Trụ theo nàng sân , đáp: “Bà Đổng treo cổ tự vẫn …”
“Cái gì?”
Lý Nguyệt Nga kinh hãi đến nỗi chân vững, suýt nữa ngã xuống đất.
Ngô Đại Trụ vội vàng đỡ nàng, tiếp tục : “Nửa đêm bà Đổng lén đến nhà bà Phương, treo cổ ngay cổng lớn nhà bà .
Đứa tôn nhi lớn của bà Phương tối đó cứ thấy tiếng gõ cửa, mở cửa liền thấy bà Đổng thõng chân đu đưa, lưỡi dài thượt, liền ngất xỉu ngay tại chỗ…”
“Bà c.h.ế.t ư?”
Ngô Đại Trụ gật đầu: “Nghe lúc hạ xuống, sắc mặt xanh mét, thể lạnh toát…”
Lý Nguyệt Nga bước nhanh hơn, bên ngoài sân nhà bà Phương nhiều xem náo nhiệt, nhưng tổng cộng cũng bảy tám .
Gà Mái Leo Núi
Trong đám trong sân, Ngô Thanh Phong vẫy tay về phía nàng: “Lý Nguyệt Nga, mau đây xem thử…”
Mặc dù Lý Nguyệt Nga thích xem náo nhiệt, nhưng việc ban ngày còn nhảy nhót mặt mà đêm còn, nàng vẫn chút khó chấp nhận. Huống hồ, còn là treo cổ tự vẫn…
Lý Nguyệt Nga vài bước trong sân, dừng , hỏi:
“Lý chính, là ngỗ tác, gọi đến xem gì?”
Ngô Thanh Phong sốt ruột liền bước vội đến mặt nàng: “Đâu bảo ngươi xem bà , là bảo ngươi xem !”
“Cái gì cái gì cái gì?”
Lý Nguyệt Nga vẻ mặt ngơ ngác, Ngô Thanh Phong kéo lôi trong nhà.
Trưởng tức của bà Phương đang ôm con im lặng rơi lệ.
Cậu bé bảy tám tuổi trong lòng gầy trơ xương như que củi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, miệng ngừng lảm nhảm: “Có quỷ… quỷ…”
Sắc mặt bà Phương cũng , vành mắt đỏ hoe, mặt còn một vết tát mới tinh, hiển nhiên nhà đóng cửa gây gổ một trận.
“Nguyệt Nga, ngươi giúp xem thử, Tùng T.ử nhà mãi tỉnh ?”
“Hắn dọa , các ngươi nên mau chóng đưa đến y quán, gọi đến gì?”
“Đã giờ , cửa thành đóng, mà đưa y quán ?”
“Vậy thì tìm đại phu ở các thôn lân cận .”
Ngô Thanh Phong chút vui, mặt mày tối sầm liếc nàng một cái, lạnh lùng :
“Lý Nguyệt Nga, đây là một mạng sống sờ sờ đó, ngươi đừng ở đây mà đùa giỡn nữa, mau chóng xem cho đứa bé …”
Lý Nguyệt Nga thật sự oan ức, nhưng giờ đây chuyện rối ren như , nàng còn thêm lời khó thì thật sự là quá vô ý tứ.
Nàng chỉnh thần sắc, đáp: “Lý chính, hề đùa, thật sự cách cứu.”
Ngô Thanh Phong đến mặt nàng, dịu giọng :
“Ngươi yên tâm, sẽ để ngươi phí công vô ích , nếu chữa khỏi sẽ bảo bọn họ trả tiền.”
Lý Nguyệt Nga vội vàng lắc đầu: “Chuyện vì tiền…”
“Ba lạng bạc?”
“Lần thật sự vì tiền!”
Lý Nguyệt Nga sốt ruột : “Ta thật sự cách chữa, các ngươi mau chóng tìm đại phu , đừng để lỡ mất đứa bé.”
Ngô Thanh Phong chằm chằm mặt Lý Nguyệt Nga, , tiếp tục hỏi:
“Ngươi vài bài t.h.u.ố.c dân gian ? Chẳng lẽ bệnh còn nguy hiểm hơn của bà Đổng?”
“Ai da, Lý chính!”
Lý Nguyệt Nga tức đến dậm chân thùm thụp: “Ta cũng chỉ may mắn một hai bài mà thôi, nhưng tình huống quả thật thể chữa , các ngươi đừng lãng phí thời gian ở chỗ nữa.
Với ham tiền hám lợi như , nếu thật sự thể chữa thì sớm bắt đầu điều kiện , hà tất ở đây chối từ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-82-chuyen-nay-that-su-khong-phai-vi-tien.html.]
Lời quả thực sức thuyết phục, Ngô Thanh Phong cuối cùng cũng tin.
Hắn ngoài cửa, để khuyên giải bốn cha con Ngô Định Thành.
Lúc , bà Đổng cuộn trong một tấm chiếu rách đặt giữa sân ngoài cổng lớn, mấy Ngô Định Thành dựa bà thành hàng, ai nấy tóc tai bù xù, trong tay cầm d.a.o phay hoặc rìu, sáng mắt đều thể , bọn họ là liều mạng .
“Dù thế nào nữa đứa bé cũng vô tội, các ngươi thế nào cũng để mời đại phu về chữa bệnh cho đứa trẻ chứ, phong tỏa cổng nhà khác thì tính là gì?”
Ngô Định Thành vẫn bất động, lạnh lùng : “Cả nhà bọn họ ép c.h.ế.t vợ , nay để tôn nhi bà cùng họ Đổng chôn theo cũng là lẽ đương nhiên.
Muốn ngoài mời đại phu, hoặc là cho một lời giải thích, hoặc là bước qua t.h.i t.h.ể của !”
Ngô Thanh Phong sốt ruột tức giận, mặt mày còn đen hơn cả đáy nồi:
“Ngươi xem, hà tất như ? Oan oan tương báo đến khi nào mới hết…”
“Lý Chính, các ngươi lén lút sai mời Lý Nguyệt Nga đến, nể mặt các ngươi mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu chúng chịu bỏ bạc chữa bệnh cho tôn nhi, thì cũng nên chịu chi tiền để dàn xếp sự việc, nếu , sẽ mang hài cốt của bà Đổng đến cửa nhà chúng mỗi ngày…”
Chuyện liên quan gì đến Lý Nguyệt Nga, nàng cũng tâm tư xem náo nhiệt, bèn gọi Ngô Đại Trụ cùng về.
Sau , nhà bà Phương bỏ ba lạng bạc, Ngô Định Thành mới chịu nhường đường.
Bà Đổng cuốn trong chiếu cỏ, chôn ở núi . Vì là c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, ngay cả tang lễ cũng tổ chức. Trời hửng sáng, ba cha con khiêng núi.
May mắn , Tùng T.ử nhà bà Phương hoảng sợ đến nỗi sinh bệnh gì, qua mười mấy ngày khỏe mạnh hoạt bát.
Cái c.h.ế.t của bà Đổng khiến cả thôn chìm im lặng một thời gian dài.
Nhiều từ chuyện mà cảm nhận sự lạnh lẽo thấu xương.
Lý Nguyệt Nga vẫn là ngày hôm , đưa Ngô Đại Trụ đến huyện thành. Hai xuất phát muộn, nên khi đến huyện thành bán thảo d.ư.ợ.c xong, tìm y quán mua ít bát giác, hương diệp ngủ.
Đây là nguyên liệu nước xốt cho món trứng luộc , nhưng một tốn bao nhiêu, nên Lý Nguyệt Nga chỉ tốn hai trăm đồng tiền lớn mua một gói nhỏ.
Ngày hôm , hai thức dậy, liền đến hẻm Tích Vân, đây là địa chỉ mà Chu Chỉ để .
Nàng và Trình phu t.ử sống ở đây.
Không ngờ, khi hai đến chuyến , Chu Chỉ ở nhà, chỉ một lão ma ma mở cửa.
Lý Nguyệt Nga tự giới thiệu , để hai ống tre đựng gia vị tâm huyết mà nàng .
“Thẩm , nhà nông chúng gì quý giá, đây là chút gia vị tự tay , dùng để chấm màn thầu, chan mì, xào rau đều , phiền giúp trao cho Chu cô nương.”
Lão ma ma dung mạo hiền từ, là dễ tính, tủm tỉm nhận lấy.
Lý Nguyệt Nga mua năm cân bông, hai tấm vải, như cả nhà thêm một bộ áo bông để giặt.
Sau đó đến tiệm gạo dầu mua ít muối, hạt kê, cùng năm cân bột mì.
Mọi trong nhà đều nhớ mãi quên món bánh bao nhân rau tề , giờ kiếm tiền thì kiểu gì cũng thỏa mãn ước nguyện .
Hơn nữa, chính nàng cũng thèm chịu nổi.
Ngô Đại Trụ cứ tủm tỉm theo, xách túi mà mày mặt hớn hở.
Cho đến khi thấy Lý Nguyệt Nga định chui tiệm son phấn, Ngô Đại Trụ cuối cùng cũng nhịn mà lên tiếng,
“Nương, tuổi của còn định son phấn nữa ư?”
Hắn mấy ngày Ngô Tam Trụ , mẫu khi bán bánh gặp một công t.ử nhà giàu mã, mắt rời .
Giờ đây chỉ mặc xiêm y mới, còn son phấn, thật sự nghi ngờ ván quan tài của lão cha nhà sắp đè nổi nữa .
Lý Nguyệt Nga vốn đang hào hứng ngập tràn, hỏi một câu như , lập tức như tạt gáo nước lạnh, nàng trừng mắt một cái, hỏi ngược :
“Son phấn thì ? Không ư? Phạm pháp?”
Ngô Đại Trụ gãi gãi gáy, “Cũng phạm pháp… chỉ là… thoa lên cái mặt đó… ?”
Lý Nguyệt Nga giận dữ, trực tiếp đ.á.n.h lưng một cái, mắng:
“Ngươi đang dạy dỗ ư? Ta trồng ruộng cả đời thì hưởng thụ một chút ?”
“Tiếp tục dạo phố, tiếp tục mua sắm!”