TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 188: Tìm Kiếm Hợp Tác
Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:54:42
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầng hai cũng , song nhờ trần cao nên ánh sáng , mặt trời chiếu khiến cả căn phòng sáng bừng.
Hàng cửa sổ phía thể thấy dòng sông xanh biếc như ngọc phỉ thúy, hai bên hông và phía thể trông thấy con phố náo nhiệt phồn hoa cùng bến tàu.
Lý Nguyệt Nga bên cửa sổ, cảm nhận làn gió mát mẻ thổi đến, hỏi thanh niên,
“Ngươi nó đắt, là đắt đến mức nào?”
“…Mười hai lạng.”
Lý Nguyệt Nga đầu , “Một năm ư?”
Thanh niên giữ vẻ mặt, liếc Lý Nguyệt Nga như kẻ ngốc,
“Một tháng.”
Lần thì đến lượt Lý Nguyệt Nga giữ vẻ mặt.
Về việc đắt đỏ, nàng cũng chuẩn tâm lý phần nào.
Giờ xem , quả thực nàng vẫn chuẩn kỹ càng.
Thấy vẻ mặt Lý Nguyệt Nga, thanh niên cũng liều mạng, tiếp tục dội gáo nước lạnh nàng.
“Chủ nhà thiếu tiền, tiền thuê nộp một năm một , hơn nữa còn hợp nhãn mới cho thuê, thì cho thuê …”
Ý là, một lấy gần một trăm năm mươi lạng bạc.
Chỉ riêng yêu cầu cản bước bao ?
Còn hợp nhãn ư? Chẳng lẽ là một hội coi trọng bề ngoài?
Lý Nguyệt Nga cuối cùng cũng hiểu , vì một nơi như bỏ trống lâu đến thế.
Lúc , Lý Nguyệt Nga tài nào nổi, bèn sai nha nhân về, còn thì đến quán .
Dương chưởng quầy mắt tinh nhanh, thấy Lý Nguyệt Nga, lập tức niềm nở đón chào.
“Ôi chao, lâu gặp bà , nếu bà đến nữa, cho tìm bà .”
Lý Nguyệt Nga xuống ghế, hỏi:
“Tìm gì? Lại giúp kể chuyện ?”
“Cũng gần , cũng gần …”
Dương chưởng quầy gượng, “Chuyện trong cuốn sách gần hết , bà còn câu chuyện nào khác ?”
“Có thì , nhưng đợi về nhà suy nghĩ kỹ càng …”
Lý Nguyệt Nga xoa cằm trầm ngâm một lát, thấy mắt Dương chưởng quầy lóe lên tia sáng, liền nhân cơ hội chen ,
“Dương chưởng quầy, chủ quán của các ngươi ở đây ? Ta việc thương lượng với .”
Dương chưởng quầy nhíu mày xua tay, “Chủ quán mấy ngày nay ở châu phủ, nếu ở đây, thấy bà sớm mặt .”
Về thế của chủ quán lâu, kỳ thực Lý Nguyệt Nga mấy ngày tìm Trịnh và Trình phu t.ử dò hỏi.
Nghe quan hệ thích với Tri châu đại nhân, còn đến mức nào thì nàng thể hỏi .
Hiện nay, mấy tửu lầu lớn ở huyện Đức An đều thuộc quyền sở hữu của nhà Phan.
Lý Nguyệt Nga chia một phần lợi nhuận từ đó, chỉ thể tìm một chỗ dựa vững chắc mà nương tựa.
Và thích của Tri châu đại nhân, chính là chỗ dựa vững chắc nhất.
Lý Nguyệt Nga chống cằm hỏi chưởng quầy, “Vậy chủ quán của các ngươi khi nào sẽ đến huyện Đức An?”
“Cái … cái dám chắc. Bà việc gì ? Nếu quan trọng, thể với , sẽ phái đưa thư .”
“Được, sẽ thẳng .”
Lý Nguyệt Nga nở nụ mặt, “Tòa nhà lớn đang bỏ trống cách đây xa, ngươi chứ?
Ta định mở một tửu lầu ở đó, tiếc là tiền thuê quá cao, hơn nữa chủ nhà còn xem hợp nhãn .
Không chủ quán của ngươi hứng thú ? Chi bằng chúng hợp tác nhé?”
Chủ quán hứng thú thì Lý Nguyệt Nga , nhưng Dương chưởng quầy thì vô cùng hứng thú,
Xoa tay hì hì : “Hợp tác kiểu gì đây?”
Lý Nguyệt Nga gượng, “Cái còn xem chủ quán của các ngươi bao nhiêu thực lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-188-tim-kiem-hop-tac.html.]
Nếu thể thuyết phục chủ nhân tòa nhà , đổi thành ba tháng trả một , thì chủ quán của các ngươi cần bỏ tiền , mỗi tháng chỉ cần chia bạc là .
Nếu thành, thì chỉ đành để chủ quán của các ngươi bỏ chút tiền . Chúng cùng đầu tư cùng kiếm lời…”
Dương chưởng quầy nhếch râu, “Nghe bà , cứ như là theo bà ăn thì chỉ lãi lỗ .”
“Hừ, khinh thường đấy ? Ngươi hỏi Trịnh mà xem, nấu ăn tay nghề thế nào?”
“Tay nghề đến mấy, thì cũng chắc thích hợp để mở tửu lầu nhỉ?”
Ngươi đúng, ngươi đúng.
Lý Nguyệt Nga chịu thua, gật đầu : “Dù ngươi cứ với chủ quán của các ngươi , đợi đến sẽ chuyện kỹ hơn.”
“Được, lời sẽ chuyển đến bà, còn việc đến thì…”
“Bất kể đến , đều cảm tạ ngươi.”
Vì chờ tin tức từ chủ quán lâu, nên Lý Nguyệt Nga vội vàng về.
Gà Mái Leo Núi
Vậy nên nàng ở khách điếm, buổi sáng để nha nhân dẫn xem các cửa tiệm xung quanh, buổi chiều thì ghé qua chỗ Hương Tú chơi, tìm Ngô lão tam thoại bản.
Bốn ngày trôi qua liên tiếp, chủ quán lâu cuối cùng cũng đến.
Dương chưởng quầy dẫn nàng đến nhã gian của lâu, gặp mặt, Lý Nguyệt Nga liền vội vã chắp tay,
“Phương công tử, cuối cùng cũng chờ ngươi .”
“Có vài việc chậm trễ, thì đến từ hôm qua .”
Phương chủ quán chậm rãi rót cho Lý Nguyệt Nga một chén ,
“Thẩm t.ử mời .”
Lý Nguyệt Nga cũng khách sáo, xuống nhấp một ngụm , :
“Chắc hẳn Dương chưởng quầy ý của với ngươi , ? Ngươi ý kiến gì ?”
“Thẩm tử, chúng quen , cũng khách sáo với thẩm nữa. Hiện nay hai tửu lầu lớn ở huyện Đức An đều thuộc quyền nhà Phan, kinh nghiệm chín mùi, danh tiếng cũng lớn, thẩm cạnh tranh với họ, chẳng tự chuốc lấy khổ ?”
Lý Nguyệt Nga liếc một cái, hỏi: “Phương công t.ử sợ nhà Phan ?”
Phương chủ quán nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, “Thẩm xem giống đang sợ họ ?”
“Chính là .”
Lý Nguyệt Nga uống một ngụm , tiếp tục :
“Còn việc ngươi cạnh tranh, thấy căn bản tồn tại. Nhóm khách hàng chúng tiếp đón đều khác , thì lấy cạnh tranh?”
Phương công t.ử nổi hứng thú, “Lời là ?”
Việc mở tửu lầu , Lý Nguyệt Nga kỳ thực suy tính trong lòng từ lâu.
Từ khi nàng định trồng ớt các loại tương mùa xuân là để chuẩn cho ngày .
Vậy nên, những ngày bán dưa hấu đó, họ cũng từng đến hai tửu lầu thuộc quyền nhà Phan ăn hai bữa, cũng phần nào hiểu rõ về chúng.
“Tửu lầu nhà Phan quả thực nguy nga tráng lệ, danh tiếng cũng lớn. món ăn của họ cũng hề rẻ, tùy tiện gọi vài món tốn bảy tám trăm đồng tiền lớn, nếu gọi một món đặc trưng thì còn hơn một lạng bạc, đây còn tính rượu. Không ai cũng sẵn lòng bỏ nhiều tiền như để ăn một bữa. Như những bình thường chúng , nhiều nhất là đến thử cho , còn những lúc khác đều là ăn tạm ở quán mì lề đường hoặc những tiệm nhỏ trong ngõ hẻm.”
“Vậy nên tửu lầu của chúng , cần trang trí quá xa hoa lộng lẫy, cũng cần mỗi món ăn chế biến quá tinh xảo, chủ yếu lấy ngon miệng và chăng trọng.
Như , những chút tiền nhỏ, hôm nay đến ăn một bữa, hai ngày vẫn thể đến , cần tích góp nửa tháng chỉ vì một bữa ăn.”
Phương công t.ử im lặng một lúc lâu, do dự mở lời,
“Thẩm cũng vài phần đạo lý. Chỉ là nếu giá cả hạ thấp, thì thu nhập sẽ ít …”
“Cái đó thì chắc.”
Lý Nguyệt Nga xua tay, “Ở đây gần bến tàu, qua đông đúc, lượng khách chắc chắn ít. Còn về lợi nhuận… chỉ cần cắt giảm chi phí là .”
“Làm để cắt giảm chi phí?”
“Đương nhiên là ở các món ăn. Tửu lầu nhà Phan là bồ câu , bào ngư, súp tôm, chúng bán loại .
Chúng chỉ bán thịt heo và cá, chỉ cần ngon miệng dễ ăn, thì lo khách .”
“Thẩm t.ử vẻ chắc chắn như , e là đồng ý cũng .”
“Thẩm đừng vội đồng ý , chúng mau chóng thuê tòa nhà đó .”