TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:54:41
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tìm cửa hàng
“Nương, đừng nữa, chủ nhà là , chúng thể sống sót .”
Tiếng nức nở khẽ khàng cả nam lẫn nữ, chỉ một .
Sống sót kiếp nạn, hẳn là tất cả đều cảm khái vạn phần.
Lý Nguyệt Nga ngừng một chút mới mỉm nhà.
Giả vờ như phát hiện thần sắc của bọn họ, nàng thò đầu nồi ,
“Ăn hết ? Không tệ, như mới đúng.”
Lý Nguyệt Nga trở cửa, vọng ngoài tường viện gọi: “Đại Trụ, con tìm vài bộ y phục cũ mang đến đây, dẫn bọn họ sông tắm rửa .”
“Ay da!”
Ngô Đại Trụ ở phía bên tường viện, dài giọng đáp một tiếng.
Sau đó Lý Nguyệt Nga về phòng tìm hai bộ y phục cho Vương Tiểu Điệp và Hồ thị.
“Đây là quần áo năm ngoái của , tuy rách một chút, nhưng đều là đồ sạch sẽ.”
Hồ thị xoa xoa tay vạt áo, vội vàng nhận lấy.
“Đã , đa tạ Phu nhân…”
Nhận lỡ lời, Hồ thị vội vàng sửa .
Gà Mái Leo Núi
“Đa tạ Nguyệt… Nguyệt Nga.”
Lý Nguyệt Nga gật đầu, “Nếu ngươi cảm thấy gọi tên khó , thì cứ gọi là tỷ tỷ .”
“Những bát đũa rửa sạch , các ngươi đun chút nước tắm rửa nước nóng. Ta ở phòng khách, nếu nước trong vại đủ thì cứ gọi , sẽ gánh.”
Dặn dò xong những việc , Lý Nguyệt Nga đến phòng khách uống , tiện thể suy nghĩ về việc mở tửu lầu.
Hai tắm rửa xong y phục , trông lập tức đổi hẳn.
Ít nhất là tinh thần hơn , tiếng chuyện cũng lớn hơn một chút.
“Tỷ tỷ, việc gì cho chúng ? Hay là chúng gánh nước nhé?”
“Chuyện vội, đợi mấy nam nhân về bảo bọn họ . Chắc các ngươi vất vả đường xa, hôm nay cứ nghỉ ngơi nhiều , đợi khỏe sẽ sắp xếp công việc cho các ngươi.”
Lý Nguyệt Nga vẫy tay với hai , “Nào, phòng khách uống nước.”
Tiếc là bọn họ căn bản quen, đặc biệt là Vương Tiểu Điệp, cứ như m.ô.n.g kim châm, xuống bật dậy ngay.
“Thẩm ơi, là tìm cỏ lợn, hoặc ruộng tưới rau cũng , thẩm cứ giao việc gì đó cho …”
Xem , sắp xếp việc gì cho bọn họ, thì bọn họ sẽ yên lòng.
Lý Nguyệt Nga suy nghĩ một lát, hỏi: “Hai ngươi may vá ?”
Hai vội vàng gật đầu lia lịa.
Sau đó, Lý Nguyệt Nga liền phòng, bưng kim chỉ và hai súc vải ngoài.
“Vậy các ngươi giúp may quần áo .”
Hồ thị nở nụ mặt, cẩn thận sờ sờ mặt vải, về phía Lý Nguyệt Nga.
“Không tỷ tỷ định may áo quần, may kiểu dáng gì ạ?”
“May cho các ngươi đó, yêu cầu của chỉ một, là nhanh.”
Quần áo nguyên bản bọn họ, rách nát đến mức khó che , chắc chắn là thể mặc nữa.
Phải may thêm một bộ quần áo để đổi mới , thời tiết bây giờ, nắng thu vẫn còn gay gắt, quần áo một ngày sẽ mùi.
Hồ thị vô cùng sửng sốt, “Chất liệu như , dùng nó để may quần áo cho chúng ?”
“Đây chỉ là vải thô bình thường nhất, chỗ nào chứ? Các ngươi mau , xong sớm thì mặc sớm.”
Hồ thị kích động dập đầu cảm tạ Lý Nguyệt Nga, ánh mắt nàng dọa cho lùi .
Hai phối hợp với , một kéo vải, một dùng kéo cắt.
Lý Nguyệt Nga bên cạnh xem một lát, ước chừng bọn họ quả thật là thạo việc, liền yên tâm.
Sau đó giải quyết vấn đề chỗ ở cho bọn họ.
Phòng trống thì , giường đất cũng , chỉ là chăn đệm…
Chăn bông quá xa xỉ.
Chính bọn họ còn nỡ dùng.
Lý Nguyệt Nga đành đống rơm ngoài cổng, ôm một ít rơm về, chọn những cọng sạch sẽ chỉnh tề, để bọn họ tạm thời ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-187.html.]
Giường chiếu sắp xếp xong, Ngô Đại Trụ mới dẫn ba đàn ông trở về.
“Nương, con dẫn bọn họ ruộng vườn nhà một vòng, để bọn họ quen thuộc địa bàn.”
“Được. Sau con cứ dẫn bọn họ , chuyện với khác khách khí một chút, đừng thật sự tự coi là thiếu gia.”
Hạ Thành Châu nhe răng , lộ hàm răng trắng bóng.
“Thẩm ơi, Đại Trụ ca là … Các đều .”
“Vừa sắp sửa đến chuyện đây.”
Lý Nguyệt Nga gọi mấy đến cửa phòng, “Sau ba nam nhân các ngươi cứ ở phòng . Tạm thời chỉ thể ngủ tạm trong ổ rơm, đợi mấy hôm nữa mua vải về, sẽ may đệm cho các ngươi.”
“Có một mái nhà che chúng mãn nguyện , còn hơn nhiều lắm.”
Trần Phú Niên năng vụng về, đến mức mặt đỏ bừng, ở bên cạnh gật đầu lia lịa như giã tỏi.
“Nói đúng, đúng.”
Trong nhà thêm năm , dường như quả thật trở nên náo nhiệt hơn.
Không như đây, trong căn nhà rộng lớn chỉ nàng và Ngô Nhị Trụ ở, trống rỗng tiêu điều.
Buổi tối, Lý Nguyệt Nga thái một ít thịt xông khói thái hạt lựu, hầm một nồi lớn với khoai tây.
Những đều đói bụng quá lâu, Lý Nguyệt Nga dám ngay lập tức cho họ ăn quá nhiều dầu mỡ, để đường ruột của họ thích nghi dần dần.
Ăn liên tiếp hai bữa mỹ vị, tâm hồn mấy dường như cũng nơi nương tựa.
Thêm đó Ngô Đại Trụ và Ngô Nhị Trụ thỉnh thoảng cãi cọ hai câu, mấy cũng còn căng thẳng như nữa.
Trước khi trời tối, Trần Văn Giang xách đôi giày cỏ vô song tới.
Lão gia tuy ít lời, nhưng là nhiệt tình, cũng tinh tế.
Giày của mấy đều bẩn thỉu đến mức thể nổi, một lớp dầu mỡ đen sì, dù rửa chân vẫn ngăn mùi hôi thối.
“Tay nghề lâu nên vụng, các ngươi cứ tạm thời . Ngày mai sẽ thêm một đôi để các ngươi đổi.”
Mấy cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ.
Ngày hôm , Ngô Đại Trụ dẫn bọn họ đồng bẻ bắp đào khoai lang.
Đất đai cần dọn trống để chuẩn trồng củ cải trắng và bắp cải.
Năm nay ớt dồi dào, ngoài việc vài vại tương ớt, Lý Nguyệt Nga còn chuẩn một ít kim chi và củ cải khô.
Có kim chi, thì mùa đông nàng thể thoải mái ăn một bữa thịt ba chỉ nướng than .
Hồ thị và Vương Tiểu Điệp tiếp tục ở nhà may quần áo.
Lý Nguyệt Nga tự buộc xe bò, về phía Đức An huyện thành.
Không kịp thăm Hương Tú và Ngô Tam Trụ, Lý Nguyệt Nga trực tiếp tìm nha nhân xem cửa hàng.
Người tiếp đón nàng vẫn là trai trẻ .
Vừa gặp mặt thiết gọi tỷ tỷ.
“Xem tỷ tỷ phát tài , nhanh như mở cửa hàng .”
“Ngươi đừng quản, mau đưa những cửa hàng đây, đừng chậm trễ việc kiếm tiền.”
Lý Nguyệt Nga ha hả với y yêu cầu của , cần mặt tiền đường, cần rộng rãi, nhất là gần bến tàu.
Thực trong lòng nàng một địa điểm đại khái .
Trước đây bán dưa hấu, nàng khắp thành phố .
Chỉ là cửa hàng của khác cho thuê , hoặc lâu như , khác thuê mất .
Chàng trai trẻ gãi đầu, chút khó xử, “Có thì , nhưng giá cả … đắt…”
Lý Nguyệt Nga khoanh tay lạnh, “Ngươi hết cho vị trí, nửa ngày đường , đừng chọn những nơi đạt yêu cầu, để uổng công một chuyến.”
“Cửa hàng đó bên bờ sông, cách bến tàu chỉ 500 mét, đây vốn là mở tửu lầu, còn cần sửa sang , lắm.”
Dường như quả thực khác mấy so với cửa tiệm mà nàng nghĩ, Lý Nguyệt Nga thậm chí còn nghi ngờ chính là gian đó, thúc giục thanh niên,
“Đi thôi, dẫn xem.”
Đến nơi, Lý Nguyệt Nga bật , quả nhiên là gian nàng ưng ý.
Nguyên nhân rõ ràng, các cửa tiệm bên cạnh đều mở cửa, chỉ nó quanh năm suốt tháng đóng chặt, nhớ cũng khó.
Cửa hàng là một tòa nhà hai tầng độc lập, lẽ vì bỏ trống quá lâu, bên trong phủ một lớp bụi dày.
Trong nhà lác đác mấy chiếc bàn đổ xiêu vẹo, cửa sổ cũng dấu vết phá hoại.
Chẳng chừng còn từng qua đêm ở đây.