TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:54:40
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mua Người

Ngô Thanh Phong đầu , một nữa ném ánh mắt cầu cứu về phía Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga thở dài, tiến lên hỏi: “Quan gia, những hẳn là mang bệnh gì chứ? Trong nhà còn đứa cháu đầy tháng…”

Sau đại nạn ắt đại dịch, đây cũng là lý do Lý Nguyệt Nga nhận .

“Ngươi yên tâm, những huyện Đức An, đại nhân đều mời đại phu kiểm tra từng một, họ chỉ là đói quá thôi, bệnh nặng gì.”

Lý Nguyệt Nga gật đầu tỏ vẻ hiểu, hỏi: “Trong các ngươi, ai từng sách?”

Một đàn ông tóc tai bù xù, gầy tong teo như que củi khẽ giơ tay lên.

“Ta, qua…”

Môi đàn ông khô trắng, chuyện cũng chút yếu ớt, như thể gió mạnh một chút cũng thể thổi đổ .

“Có chữ ?”

“Biết, từng kế toán nửa năm ở khách điếm.”

Lý Nguyệt Nga khẽ gật đầu: “Vậy ngươi hai chữ xem.”

Người đàn ông tìm một cành cây, bốn chữ mặt đất: “Quốc Thái Dân An.”

Rồng bay phượng múa, một mạch thành.

thì cũng hơn Ngô Lão Tam .

“Ngươi ngươi kế toán nửa năm, vì đó nữa?”

“Sau đó thì bắt đầu chạy nạn…”

Được , nàng hình như hỏi một câu hỏi ngốc nghếch.

“Được, chọn ngươi .”

Vẻ mặt đờ đẫn của đàn ông cuối cùng cũng chút lay động.

Chắp tay cúi lạy Lý Nguyệt Nga một đại lễ, thăm dò hỏi: “Phu nhân, thể mua luôn cả nương t.ử của ?”

Gà Mái Leo Núi

“Nương t.ử của tuy chân khập khiễng, nhưng nàng giặt giũ nấu cơm gì cũng .”

Lý Nguyệt Nga sững sờ, đó về phía phụ nữ mà .

Người phụ nữ tuổi lớn, còn nhỏ hơn Lý Nguyệt Nga một chút, da dẻ khá săn chắc, nhưng tóc bạc nhiều.

Thấy Lý Nguyệt Nga gì, phụ nữ vội vàng lắc đầu với :

“Nhi tử, con đừng quản nữa, chỉ cần con sống , thế nào cũng …”

“Nương, bảo con yên lòng để một phiêu bạt.”

Nếu Lý Nguyệt Nga bày tỏ thái độ nữa, hai con e rằng sẽ ôm , bèn vội vàng mở miệng:

“Được , đồng ý với ngươi. Hai con các ngươi đều .”

Người phụ nữ sững sờ, hai đầu gối khuỵu xuống quỳ lạy dập đầu:

“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân…”

Lý Nguyệt Nga vội vàng đỡ lên: “Ta cũng chỉ là nông dân kiếm ăn đồng, câu nệ chuyện quỳ lạy nọ, đừng quỳ nữa…”

Những khác cũng ngốc.

Bọn họ quan binh dắt cả nửa ngày , ghé qua ít làng mạc.

Trang phục của Lý Nguyệt Nga, gia cảnh hơn những nông hộ bình thường.

Vả còn cho quỳ lạy, chắc là dễ tính.

Thế là vội vàng tự giới thiệu: “Phu nhân, nấu cơm giặt giũ, mua .”

“Phu nhân, khỏe mạnh, mua về kéo cối xay cũng .”

“Phu nhân, ăn ít lắm, mỗi bữa chỉ cần ăn nửa bát nhỏ là đủ .”

Âm thanh ngừng vang lên.

Ai cũng tiếp theo sẽ bán , lẽ sống còn bằng súc vật.

Trước mắt một gia đình như , bọn họ tự nhiên hết sức tranh giành.

Tất cả đều đang cố gắng tìm một con đường sống cho .

Tích cực đến nỗi dường như đang bán rẻ bản .

Lý Nguyệt Nga thực sự đành lòng tất thảy chuyện mắt, thế nên nhanh chóng chọn lựa ba còn .

Hai gã trai trẻ, cùng một phụ nhân ngoài đôi mươi.

Phụ nhân một vết sẹo dài bên má, kéo dài từ chân mày thẳng xuống quai hàm, trông khá đáng sợ.

Có lẽ đây cũng là lý do nàng thể sống sót đường chạy nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-186.html.]

Thời loạn lạc, một nữ t.ử tay yếu chân mềm, nếu sở hữu nhan sắc, ngược sẽ chiêu cảm tai ương.

Hoàn tất thủ tục, Lý Nguyệt Nga liền dẫn những về nhà.

Về đến nhà, Lý Nguyệt Nga liền gọi Ngô Đại Trụ và Trần Văn Giang đến, bảo bọn họ nhận .

“Đây là trưởng t.ử nhà , các ngươi cứ gọi y là Đại Trụ là .”

Mấy , định quỳ xuống dập đầu.

Khiến Ngô Đại Trụ sợ hãi lùi một bước dài.

“Được , , nhà chúng những quy củ . Tuy các ngươi bán cho , nhưng chỉ cần việc chăm chỉ, sẽ bạc đãi các ngươi, nếu để thấy ai tùy tiện quỳ lạy nữa, thì thật sự sẽ nổi giận đó.”

Để sửa đổi thói quen của bọn họ, Lý Nguyệt Nga đành nghiêm mặt quát mắng.

Mấy đều dám hé răng.

Sau đó, Lý Nguyệt Nga giới thiệu Trần Văn Giang, sơ qua về tình hình gia đình.

“Bên cạnh đây, sống là tức phụ trưởng nhà , nàng sinh con hết cữ, thể còn yếu, các ngươi đừng quấy rầy nàng.

Còn thì gì, chỉ cần chăm chỉ việc, ý đồ xa nào, đây sẽ cố ý khó ai cả.”

“Vâng, Chủ mẫu.”

Cái xưng hô Lý Nguyệt Nga thế nào cũng thấy gượng gạo.

Nàng xoa xoa cánh tay, : “Các ngươi đừng gọi Chủ mẫu, tên Lý Nguyệt Nga, ai ngang tuổi thì gọi thẳng tên là , tiểu bối thì gọi là thẩm.”

Tự giới thiệu xong, Lý Nguyệt Nga bảo mấy tự giới thiệu lẫn .

Vị thư sinh từng trướng phòng tên là Diệp Chi Thu, mẫu của y tên là Hồ Quế Phần.

Hai gã trai còn một tên Trần Phú Niên, một tên Hạ Thành Châu.

Phụ nhân trẻ tuổi tên Vương Tiểu Điệp.

“Được , từ nay về đây là nhà của các ngươi, theo trong .”

Lý Nguyệt Nga chắp tay lưng , phát hiện ai theo, nghi hoặc đầu .

“Sao ? Lời hiệu lực đến ?”

Trần Phú Niên cố gắng nặn một nụ , “Chủ… Thẩm, chúng thể dơ bẩn, là đợi chúng bờ sông tắm rửa xong hẵng nhà?”

“Tắm rửa cái gì mà tắm, nhà ăn cơm .”

Lý Nguyệt Nga sợ mấy tắm rửa nửa chừng đói ngất xỉu, lúc đó mới thật sự là luống cuống tay chân.

“Đi , còn động đậy thật sự giận đó.”

Một đám chậm rãi bước theo trong phòng bếp.

Lý Nguyệt Nga nhanh chóng nấu một nồi súp mì sợi.

Lại từ vại dưa muối lấy một nắm đậu đũa chua, cắt nhỏ trộn với muối, gọi bọn họ ăn cơm.

“Các ngươi ăn chút lót , tối nay chúng sẽ ăn một bữa thật ngon.”

“Đã ngon …”

, đa tạ Chủ… Thẩm.”

“Ăn .”

Lý Nguyệt Nga múc cho mỗi một bát đầy ắp.

Năm dù cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng tiếng thở dốc khi ăn uống vẫn lớn.

Thậm chí ăn quan sát sắc mặt Lý Nguyệt Nga.

Khiến Lý Nguyệt Nga cảm thấy xót xa, buông một câu “Ăn hết đồ trong nồi , nhà chúng cho phép để thừa đồ ăn” vội vàng ngoài.

Đi đến tiền viện, Lý Hồng Liên lúc về phía nàng.

Hai hầu như đồng thanh hỏi: “Thế nào? Muội ngoài?”

Lý Hồng Liên thở dài, “Đều là những đáng thương… Ta nấu cho y một nồi mì sợi, y rõ ràng đói lắm nhưng ăn uống cẩn thận từng li từng tí, thật sự đành lòng nữa nên mới ngoài.”

“Còn thì ?”

Lý Nguyệt Nga hất cằm phía , “Đang ăn đó, cũng nỡ , sợ bọn họ câu nệ, nên nhanh chóng ngoài.”

“Tiếc là khả năng của chúng nhỏ bé, chỉ cứu vài như . Nghe nếu ai mua, những đó chỉ thể lang thang đầu đường xó chợ để ăn xin…”

Quan phủ thể nuôi những mãi, bọn họ chỉ cần giữ định phần lớn dân, xảy bạo loạn là .

Thế nên những chọn bỏ , chỉ thể xem tạo hóa của mỗi .

“Cứ hết sức thể , chúng lương tâm hổ thẹn là .”

Lý Hồng Liên gật đầu, đó trở .

Lý Nguyệt Nga trong sân thở dài, ngẩn một lát mới nhà.

Vẫn đến phòng bếp, tiếng thút thít truyền đến.

 

Loading...