TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 184: Vui Mừng Được Con Trai Quý

Cập nhật lúc: 2025-12-10 23:54:38
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệm phấn son của Hương Tú khai trương giữa tháng Bảy, Lý Nguyệt Nga giúp đỡ ba ngày, cũng tiện thể quảng bá nhang muỗi.

Sau đó nhận đơn hàng 1000 cuộn, vui mừng khôn xiết trở về nhà.

Tuy mùa hè qua hơn nửa, nhưng chỉ cần nhiệt độ giảm xuống, muỗi vẫn còn nhiều.

Tuy tạm thời chỉ nhận đơn hàng 1000 cuộn, chỉ là mấy lượng bạc.

Lý Nguyệt Nga thể tưởng tượng , sang năm sẽ là một cảnh tượng huy hoàng đến mức nào.

Thế là, nàng gọi cả nhà Lý Hồng Liên và nhà Ngô Hướng Đông đến.

Vừa giúp đỡ, theo học nghề.

1000 cuộn nhang muỗi xong giao , thêm một đơn lẻ tẻ.

Lý Hồng Liên và những khác đều , cần Lý Nguyệt Nga tự tay.

Đến tháng Tám, trong nhà liền trở nên căng thẳng.

Mặc dù bà đỡ tìm , thậm chí đầu tháng mời đến nhà ở, nhưng dù sinh con là chuyện lớn, Lý Nguyệt Nga cũng kinh nghiệm, hận thể hai mắt đều dán lên Bảo Châu.

Hơn nữa việc đồng áng cũng nhẹ nhàng, bắp và lúa đều đang dần chín, tuy thuê , nhưng vẫn cần bọn họ tự trông nom.

Hôm đó, lúa gặt xong, Lý Nguyệt Nga trải nó lên chiếu cói để phơi.

Bảo Châu thấy Lý Nguyệt Nga nóng đến mồ hôi đầm đìa, bưng nước cho nàng.

Lý Nguyệt Nga nhận lấy, còn kịp đưa lên miệng, liền thấy Bảo Châu đột nhiên khựng , run rẩy môi :

“Nương… con hình như sắp sinh …”

“A? Mau mau mau, trong phòng .”

Lý Nguyệt Nga vứt cái cào xuống đất, vội vàng đỡ nhà, kéo giọng la lớn bảo Ngô lão đại gọi .

Rất nhanh, Lý Hồng Liên, Hà thị và vài khác đều đến.

Giúp đỡ đun nước trong bếp, ở bên Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga ôm chặt hai tay, hoảng đến mất hồn mất vía, trong bếp chạy loạn như một con ruồi đầu.

Lý Hồng Liên và Hà thị đều sắp nàng cho chóng mặt:

“Người từng sinh con, hoảng loạn đến , chúng đều cho căng thẳng theo .”

Hài t.ử thì nguyên chủ sinh , nhưng nàng thì thật sự từng sinh mà.

Lý Nguyệt Nga nỗi khổ khó , chỉ gượng giải thích:

Gà Mái Leo Núi

“Ta đây là xót Bảo Châu , dù thế nào thì sinh con cũng là một bước qua quỷ môn quan mà.”

“Người cứ yên tâm , sẽ .”

Lý Hồng Liên kéo phắt Lý Nguyệt Nga , ấn nàng xuống ghế.

“Bảo Châu nửa năm nay ăn ngon ngủ , thấy tướng m.a.n.g t.h.a.i , sẽ chuyện gì .”

Những lời an ủi đối với Lý Nguyệt Nga tác dụng lớn.

nàng cũng còn nữa, ghế ngẩn .

Dần dần, tiếng rên rỉ của Bảo Châu càng lúc càng lớn.

Bà đỡ vội vàng chạy tới, dặn dò: “Nhanh lên, lẽ sắp sinh , các chuẩn nước nóng, kéo, rượu đều sẵn sàng, đừng để xảy sai sót nào.”

Lý Hồng Liên hai giúp chuẩn , thể trông cậy Lý Nguyệt Nga nữa .

Lý Nguyệt Nga phòng, kiểm tra kỹ lưỡng chăn và vải bông chuẩn sẵn từ , để trấn an lòng .

Ngô lão đại và Ngô lão nhị tiếp tục bận phơi lúa, xua chim.

Trần Văn Giang thể nổi tiếng kêu la đó, phụ thể chịu đựng tiếng rên rỉ thê lương như của nữ nhi .

Dứt khoát nhà kho vác chiếc thuyền nhỏ nghỉ hưu , sửa sang một chút chạy đ.á.n.h cá.

Cũng là vì quá lâu đ.á.n.h cá nên kỹ thuật mai một, là do lòng bất an.

Một lưới quăng xuống, liên tiếp ba đều chẳng gì.

Vất vả cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn trở về, chỉ bắt năm con cá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-184-vui-mung-duoc-con-trai-quy.html.]

Vừa bước cửa, liền thấy một tiếng vang dội.

“Ôi chao, sinh , sinh , là một tiểu tử.”

Trợ thủ của bà đỡ vội vàng từ trong phòng chạy , chúc mừng Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga suýt nữa vững, Hà thị đỡ hai bên, bước trong phòng.

Trái tim lo lắng của Trần Văn Giang cuối cùng cũng thả lỏng.

Xách cá trong sân ngửa mặt lên trời gào thét, “Tốt quá quá, lão thiên gia cuối cùng cũng mở mắt …”

Bảo Châu giường, mặt đầy mồ hôi, tóc tai đều ướt đẫm.

Lý Nguyệt Nga mà lòng quặn thắt, xuống mép giường nắm lấy tay Bảo Châu:

“Con ơi, con chịu khổ . Có chỗ nào thoải mái ?”

Bảo Châu lắc đầu: “Nương, con cuối cùng cũng sinh một đứa nhi tử, còn gì tiếc nuối nữa .”

“Con đừng bậy, tiếc nuối gì mà tiếc nuối.”

Lý Nguyệt Nga thật bịt miệng nàng : “Nương , bất kể là bé trai bé gái, nương đều thích như .”

Lý Hồng Liên hai thoáng qua đứa bé, liền giúp dọn dẹp căn phòng một lượt.

Sau đó Ngô lão đại và Điềm tỷ nhi liền xông .

Lý Nguyệt Nga cũng xích gần, ngắm đứa tôn nhi lớn của .

Đứa bé sinh đáng yêu như trong truyền thuyết, nhăn nheo một cục, mắt còn mở, nhưng Lý Nguyệt Nga vẫn cảm thấy trái tim như tan chảy.

Bảo Châu đảo mắt một vòng, hỏi: “Nương, cha ?”

“Con ơi, cha đây. Cha đây, đừng sợ nha, cha con sinh một bé trai mập mạp, cha đang vui lắm đây.”

Trần Văn Giang đáp ngoài cửa sổ, giọng nghẹn ngào.

Lý Nguyệt Nga vén rèm ngoài, hớn hở gọi y:

“Thân gia công, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ , mau xem đứa ngoại tôn nhỏ của .”

Trần Văn Giang vội vàng lau nước mắt, đáp: “Thân dơ bẩn, đợi bộ y phục khác sẽ .”

Lý Nguyệt Nga cũng kiên trì, trở phòng, về phía Bảo Châu:

“Cha con đ.á.n.h nhiều cá, lát nữa sẽ hầm canh cá cho con. Ngày mai hầm canh gà cho con, nương đều chuẩn sẵn .”

Bà đỡ dọn dẹp xong đồ đạc mang đến, cũng ngoài rửa tay, trở chúc mừng Lý Nguyệt Nga:

“Đứa bé thật phúc khí, năm nay mùa màng , lúa gặt xong, đúng là một mùa màng bội thu, nhất định sẽ một mệnh phú quý.”

“Vậy thì xin mượn lời lành của .”

Lý Nguyệt Nga lấy tiền đưa cho bà đỡ: “Đa tạ bà vất vả mấy ngày nay, còn phiền bà ở đây nghỉ thêm một đêm, sáng mai hãy về.”

Hài t.ử sinh xong nghĩa là vạn sự đại cát, đợi Bảo Châu thật sự định, nàng mới thể yên tâm.

Bà đỡ vui vẻ nhận lấy: “Chủ nhà dặn dò, chúng tự nhiên theo. Người bà bà của thật , khắp vùng bảy dặm tám hương e là chỉ là tinh tế hiểu chuyện như .”

“Đều là phụ nữ, nỗi khổ khi sinh con chúng đều nếm trải qua, tự nhiên càng thấu hiểu cho hậu bối.”

Trần Văn Giang vội vàng tắm rửa y phục, liền xem Bảo Châu và hài tử.

Nhìn cục nhỏ xíu đó, y căng thẳng đến mức đặt tay , cứng đờ ôm đứa bé lên xem xem :

“Ôi chao, tiểu t.ử trông giống cha nó, hai cái chân nhỏ , sức lắm đây.”

“Lão đại nhà hồi đó đen sì như cục than, chứ trắng trẻo thế , thấy thằng bé giống Bảo Châu thì đúng hơn.”

Bà mụ bên cạnh hùa theo: “Giống nó cũng , nhi t.ử giống thì phúc khí, đó là mệnh đại phú đại quý đấy.”

“Thật ư?”

Ngô Đại Trụ tin lời nịnh hót, sang Lý Nguyệt Nga: “Mẫu , là cứ đặt tên thằng bé là Phú Quý ?”

Lý Nguyệt Nga liếc một cái: “Ngươi ban đầu đặt tên nó là Vô Địch, nhanh đổi ý?”

Ngô Đại Trụ gãi đầu ngô nghê: “Cái tên đó ngông cuồng quá, sợ nó sẽ đánh…”

“Vậy cái tên Phú Quý thì ngông cuồng ? Ta thấy là đợi lão Tam về hãy đặt, mắt cứ đặt cho nó một cái tên gọi ở nhà .”

 

Loading...