TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-12-09 19:03:39
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắp Bị Xông Cho Nôn Mửa

đó, vấn đề gì ?”

Người phụ nữ xua tay, “Không , chỉ là cảm thấy cái bánh ngon đến mà chỉ bán hai văn tiền thì chút thể tin .”

“Không còn cách nào khác mà, bán đắt quá khác sẽ mua , lãi ít bán nhiều .”

Một hồi chuyện phiếm xong, quan đạo cũng bóng qua , Lý Nguyệt Nga bắt đầu tái diễn trò cũ, sức rao hàng.

“Bánh nướng? Là cái bánh nướng năm ngoái đó ?”

Hán t.ử dẫn đầu tiếng rao, liền vội vàng tăng nhanh bước chân.

Xem bày hàng gặp khách quen , Lý Nguyệt Nga cất cao giọng đáp: “ đó!”

Rất nhanh, các hán t.ử đỗ xe ngựa chở đầy hàng, tới quầy.

“Ừm, vẫn là hương vị đó!”

Hán t.ử hít sâu một , mở mắt nhe răng với Lý Nguyệt Nga,

“Mười tám tháng Giêng qua đây thấy ngươi, cứ tưởng ngươi bán nữa chứ.”

“Việc nhà bận rộn, mãi đến hôm nay mới rảnh rỗi …”

“Ồ, xem vận may của khá , năm nay ngươi đầu tiên bày hàng mà gặp ?”

Lý Nguyệt Nga lắc đầu, “Là may mắn, năm nay đầu tiên bày hàng khách hàng đầu tiên gặp quen!”

Hán t.ử ngẩng đầu lớn, “Ngươi , thế nào cũng ủng hộ ngươi thật . Vẫn giá cũ chứ?”

đó, chay hai văn, thêm thịt năm văn, trứng ba văn!”

“Vậy cho sáu mươi cái bánh thêm thịt, hai mươi quả trứng .”

“Được ngay!”

Hán t.ử oai phong lẫm liệt về phía Triệu lão bá, “Thúc, canh còn ?”

Triệu lão bá khan, “Nàng bày hàng thì canh của bán chạy, nên thời gian đều , nhưng nóng thì quanh năm đều .”

“Vậy , cho ba ấm .”

Có lẽ bởi vì thời tiết ấm áp, quan đạo chỉ đoàn thương nhân vận chuyển hàng hóa, mà còn cả khách du lịch dạo chơi ngắm cảnh.

Cả ngày trời, Lý Nguyệt Nga ít khi rảnh rỗi.

Đến buổi chiều, thịt và trứng mang theo đều bán hết sạch.

Doanh thu cũng vượt ngoài dự kiến của nàng, hơn tám trăm đồng tiền lớn.

Quán của Triệu lão bá cũng vì thế mà buôn bán hơn hẳn.

“Nhờ phúc của ngươi, hôm nay bán thêm hơn trăm đồng tiền. Ngày mai ngươi còn đến ?”

“Đương nhiên là đến , đang lúc thiếu tiền mà, thể đến chứ?”

Triệu lão bá vui mặt, “Tốt quá, ngày mai sẽ nấu canh xương.”

“Được thôi, nhớ chừa cho một bát đó.”

“Có gì mà ? Vậy ngày mai đợi ngươi, ngươi nhất định đến đó nha?”

“Được!”

Lý Nguyệt Nga vẫy tay, chào biệt hai vợ chồng Triệu lão bá.

Thời gian thoắt cái, trôi qua bảy tám ngày, để kiếm tiền, chỉ cần mưa lớn, Lý Nguyệt Nga đều sẽ đến đây bày hàng.

Việc buôn bán hơn năm ngoái, vốn là chuyện đáng vui.

Đáng tiếc, lượng ớt khô và bột thanh cương ngày một ít , một nỗi sầu muộn vương vấn trong lòng.

Kế sinh nhai , e rằng nhiều nhất cũng chỉ thể cầm cự thêm một tháng là kết thúc .

Thế nhưng, nàng còn một chuyện phiền muộn khác.

Từ ngày thứ ba chợ bày bán, Lý Nguyệt Nga nhận một theo .

Người đó là Ngô Xuân Lan, nàng cũng chẳng năng gì, chỉ cách đó một quãng xa.

Lý Nguyệt Nga quan sát mấy bận, thấy nàng mang theo vũ khí gì, cũng giống kẻ hại , đành giả vờ như thấy.

Dẫu cách nàng khá xa, vả đường sá của riêng nhà nàng, nàng quyền gì mà đuổi chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-151.html.]

Cứ thế, Ngô Xuân Lan theo ròng rã ba ngày, cũng lang thang quan đạo suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư thì cuối cùng nàng đến nữa, nhưng Lý Nguyệt Nga chẳng thấy thoải mái chút nào.

Về nhà liền dặn dò mấy đứa con, bảo chúng trông coi kỹ cửa ngõ, đừng để xảy chuyện như , chui nhà, chạy thẳng ổ chăn mà chúng vẫn .

Ngô lão nhị Ngô Xuân Lan cho ám ảnh, lập tức bỏ năm mươi đồng tiền lớn mua con A Hoàng nhà Ngô Định Thành về.

Con A Hoàng đó gầy trơ xương, hai bên sườn lồ lộ rõ mồn một, e rằng mấy năm sống đời còn từng ăn no một bữa.

Đã ch.ó việc, Lý Nguyệt Nga vẫn hào phóng.

Nàng lấy trứng hấp và thức ăn thừa buổi tối trộn với cơm ngô thành một tô lớn, A Hoàng ăn đến chảy nước mắt.

Cái bát ch.ó l.i.ế.m sạch sẽ, Ngô lão nhị dẫn nó bờ sông tắm rửa, trở về liền ngủ khì khì.

Ngô lão đại đột nhiên chút nghi ngờ, “Nương, con ch.ó ăn no xong là ngủ, đáng tin ?”

A Hoàng bỗng “choàng” một cái, đôi tai liền dựng lên, “Gâu gâu” hai tiếng, tỏ vẻ phản đối.

“Nương, nó ý gì?”

“Nó mắng ngươi đó, ?”

Lý Nguyệt Nga lườm nguýt, “Có việc gì ho , ngươi dùng lời lẽ mà bạo hành một con ch.ó ? Nó cần , ngủ thì gì?”

“Việc gì mà , chỉ sợ nó trông cửa thôi.”

“Mặc kệ thế nào, mua thì cũng mua về. Cứu một mạng hơn xây bảy tháp chùa, cứu ch.ó một mạng thì cũng hơn xây bốn tháp …”

Ngô lão đại trầm ngâm gật đầu, đó sững , Lý Nguyệt Nga,

“Nương, chẳng thường dạy chúng rằng ‘đừng tùy tiện mang theo, văn minh ngươi khác’ đó . Vậy mà …”

“Ngươi câm miệng !”

Yên ắng mấy ngày liền, cứ ngỡ Lý Nguyệt Nga nghĩ quá nhiều, nào ngờ, đuôi cáo cuối cùng cũng lộ .

Hôm qua trời đổ một trận mưa lớn, Lý Nguyệt Nga chợ bán hàng mà xem Ngô lão nhị quạt lúa, cùng bọn họ nghiên cứu suốt mấy canh giờ.

Hôm nay còn kịp lên quan đạo, thấy đó thêm mấy bóng quen thuộc.

Thúy Bình chợt sốt ruột tức giận, “Thẩm , cả nhà Ngô Xuân Lan thật là vô liêm sỉ, mà cũng học theo chúng bày bán ở đây!”

“Chốn của riêng chúng , bán thì họ tự nhiên cũng bán thôi.”

Lý Nguyệt Nga vỗ vai Thúy Bình, ôn tồn an ủi, “Đừng vội, chúng cứ đến xem tình hình hãy .”

Nàng rốt cuộc cũng hiểu, hai hôm nay Ngô Xuân Lan theo dõi bọn họ, hóa bày quầy bán buôn, đến để dò la tình hình đây mà.

Tuy nhiên cũng khó trách, cuộc sống của nhà bọn họ gần đây quả thật dễ dàng gì.

Bà Phương hai đứa nhi tử, mới bỏ nhà mấy ngày vì ăn trộm đồ ăn nhà đ.á.n.h một trận, bỏ tám lạng bạc mới chuộc về.

Mấy đứa tức phụ cũng đòi hòa ly phân gia, bọn họ mua nhiều lễ vật đến tận nhà xin mới an ủi chúng.

Chắc hẳn chút bạc mà Ngô Xuân Lan moi từ nhà họ Phan cũng ói hết .

Ngay cả chiếc trâm bạc cài tóc của Ngô Xuân Lan cũng biến mất tăm.

Đột nhiên lo lắng cho kế sinh nhai, việc bọn họ nghĩ đến việc bày quầy bán buôn kiếm tiền cũng gì lạ.

Dẫu ngày đầu tiên, hai phụ nữ bán nấm tận mắt chứng kiến, Lý Nguyệt Nga chỉ trong đơn hàng đầu tiên kiếm hơn ba trăm đồng tiền lớn.

Bên Ngô Xuân Lan hôm nay cũng bày binh bố trận khá lớn, ngoài nàng còn hai trưởng và bà Phương, tổng cộng bốn .

Quầy hàng của bọn họ đặt cạnh lão Triệu, cách Lý Nguyệt Nga mấy chục thước.

Lý Nguyệt Nga đến, lão Triệu liền mò gần,

“Bọn họ là cùng thôn với ngươi ?”

Lý Nguyệt Nga gật đầu, “Làm , các chuyện với ?”

Lão Triệu râu ria dựng thẳng, “Bọn họ thèm chuyện với , thì cớ gì chuyện với bọn họ, phàm là chuyện gì cũng xét đến chứ.”

“Vậy lão bá bọn họ là cùng thôn với ?”

Lão Triệu liếc phía , “Cái cô nương trẻ tuổi gặp mấy bận , hai hôm còn theo các ngươi đến quan đạo mà.”

“Nguyệt Nga, cùng thôn thì việc vẫn cần ngươi .

Gà Mái Leo Núi

Ngươi mau chóng với bọn họ , bảo bọn họ đừng ở đây nấu thứ hôi hám nữa, sắp hun đến ói !

Ngươi xem cứ thế , chúng ăn thế nào đây? Khách khứa chẳng đều mùi hôi cho chạy mất ?”

 

Loading...