TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 133: Làm hòm sách? Chó cũng không làm ---
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:41
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là ngày mùng hai tháng hai, đúng lúc trời đổ một trận mưa phùn lất phất.
Chính là lúc rét nàng Bân, chiếc áo bông hai hôm suýt mặc nổi giờ quấn kín mít.
Lý Nguyệt Nga dùng xong bữa trưa, chuẩn tiếp tục hấp hoàng tinh.
Đột nhiên thấy một tràng tiếng vó ngựa vang lên cửa nhà.
Vẫn bước khỏi nhà bếp, Ngô Tam Trụ mang theo nước khắp bước .
“Ngươi trở về? Có xảy chuyện gì ?”
Ngô Tam Trụ tự rót một bát nước nóng ực xuống bụng, lấy một bát khác rót nước nóng mang ngoài đưa cho đ.á.n.h xe.
Lý Nguyệt Nga mà hiểu gì, liền theo hỏi:
“Ý gì ? Sao mời nhà ?”
“Nương, đây là phu xe con thuê, đợi con xong chuyện sẽ trở về .”
“Ngươi đây là xin phép trở về ?”
11. Ngô Tam Trụ lắc đầu, “Hôm nay là ngày Rồng Ngẩng Đầu, thư viện nghỉ một ngày để học t.ử dạo chơi ngắm cảnh, nên con mới vội vàng trở về.”
“Nương, con chuyện quan trọng cần với .”
Ngô Tam Trụ kéo Lý Nguyệt Nga nhà bếp.
“Cái hòm sách đó, thật sự là nhị ca ?”
Ngô Lão Nhị từ nhà xí bước , đến cửa nhà bếp liền thấy câu , lập tức vui.
“Đương nhiên là , ý gì? Coi thường đấy ?”
Ngô Tam Trụ Ngô Lão Nhị, mặt nở một nụ rạng rỡ.
“Vậy thì , nhị ca, mười lạng bạc nợ nhà chúng thể trả đấy.”
Ngô Lão Nhị , lập tức lùi nửa bước.
“Thằng nhóc ngươi, ở trong thành liên hệ với bọn buôn , định bán đấy chứ?”
“Nương, dạo con ngoan ngoãn lắm, ngày nào cũng theo sư phụ học nghề, chỉ hôm nay mới nghỉ một ngày…”
Lý Nguyệt Nga bất đắc dĩ xua tay, cắt ngang lời y: “Ngươi thể đừng lải nhải nữa ? Để xong ?”
Ngô Tam Trụ lấy từ trong lòng một tờ giấy, đưa cho Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga hai tay đút túi, lười biếng đến nỗi thèm nhận.
“Thôi , ngươi là kẻ mắt mù dở ư? Giấu giếm chi, mau !”
“Đây là đơn đặt hàng, đơn hòm sách.”
“Cái gì?”
Tất cả đều kinh ngạc tột độ.
Ngô Lão Nhị trực tiếp giật lấy tờ giấy, lật lật xem, phát hiện bản hiểu bèn nhét trả.
Gà Mái Leo Núi
“Ý gì ? Có tìm hòm sách ?”
Ngô Lão Tam gật đầu, “Cũng ít , tổng cộng năm mươi lăm cái.”
Lý Nguyệt Nga cũng sững sờ, “Năm mươi lăm cái? Con thư viện để sách, chạy buôn bán ?”
Cảm thấy sắp nổi giận, Ngô Lão Tam vội vàng giải thích:
“Đây là các bạn học thấy hòm sách của con thực dụng mới lạ nên cầu con cho họ, chứ con tự ý . Con sợ Nhị ca xuể, nên tạm thời chỉ nhận năm mươi lăm cái. Chờ đến cuối tháng giao hàng mới nhận đợt tiếp theo…”
“Tạm thời?”
Khóe mắt Ngô Lão Nhị giật giật, “Còn chỉ nhận năm mươi lăm cái ư? Ngươi tưởng cái thứ dễ lắm ? Ngô Lão Tam, ngươi , là chứ súc vật, ngươi cứ kiệt sức mà c.h.ế.t luôn cho !”
“Tám trăm văn một cái.”
“Cái gì?”
“Chao ôi!”
“Trời đất của !”
Tất cả đều cái giá Ngô Lão Tam bất thình lình báo cho sợ đến mức ngây tại chỗ.
Ngô Lão Tam phản ứng của mấy , nhịn , hỏi Ngô Lão Nhị,
“Ca ca, giờ còn cảm thấy xuể ?”
Ngô Lão Nhị lắc lư tại chỗ, vội vàng nắm lấy Lý Nguyệt Nga,
“Nương, giúp tính xem… năm mươi lăm cái hòm sách là bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-133-lam-hom-sach-cho-cung-khong-lam.html.]
Ngô Lão Tam: “Bốn mươi bốn lượng bạc.”
“Trời đất ơi…”
Ngô Lão Nhị lau nước miếng ở khóe miệng, hì hì xoa tay,
“Thật thì… các ngươi lẽ … thích hòm sách lắm, nghĩ đời sinh là để hòm sách… Làm, chính là hòm sách, súc vật thì !”
Lý Nguyệt Nga trong lòng ngũ vị tạp trần, hóa kiếm hơn bốn mươi lượng bạc một dễ dàng đến .
Vậy đây nàng dậy sớm thức khuya chạy núi thì tính là gì?
Trên quan đạo bán bánh rán gió lạnh thổi đến nước mũi trong chảy ròng ròng thì tính là gì?
Tính là nàng thể chịu khổ ư?
Ổn định tâm thần, nàng dò hỏi: “Lão Tam, cái giá đắt ? Sẽ ảnh hưởng đến tình bạn bè đồng môn của các con chứ?”
“Không , nương cứ yên tâm.”
Ngô Lão Tam toe toét, “Con còn vì là bạn học mà giảm giá hai trăm đại tiền đó. Các thư viện tư thục khác tìm con, con đều giá một lượng bạc. con sợ xuể, nên nhận lời…”
“Làm xuể, xuể chứ…”
Ngô Lão Nhị gật đầu lia lịa như giã tỏi, “Lão Tam, ngươi mau về nhận hết những cái đó , bắt đầu từ hôm nay ngủ nữa! Ngủ gì mà ngủ? Nương câu , sống cần ngủ lâu, c.h.ế.t tự sẽ ngủ dài.”
Ngô Lão Tam gật đầu, đó tháo cái bọc lưng xuống, đưa cho Lý Nguyệt Nga,
“Nương, đây là tiền đặt cọc, cứ cầm . Chờ đến khi giao hàng họ sẽ trả một nửa còn .”
Cái bọc quả thực nặng, bên trong bạc và tiền đồng kêu leng keng, vô cùng êm tai.
Lý Nguyệt Nga miệng toe toét đến mang tai, vội vàng hỏi ,
“Vậy bạn học của con yêu cầu gì ? Ví dụ như màu sắc, hình dạng, kích cỡ?”
“Không , gì nhiều thứ để kén chọn đến thế.”
Ngô Lão Tam nhướng mày , “Nương, cứ yên tâm mà , giống y hệt cái của con là .”
Dặn dò xong những điều , Ngô Lão Tam vội vàng chạy trong mưa, lên xe ngựa vội vã ngoài làng.
Lý Nguyệt Nga cũng dám nhàn rỗi, nàng đem tiền cất phòng , thắng xe bò về phía thôn Nhậm Gia.
Hai ngày nay, Lý Nguyệt Nga hễ thời gian rảnh là đến kiểm tra công việc của Ngô Lão Nhị, bởi cũng coi như quen thuộc với Nhậm Kế Minh.
Trời mưa việc gì , Nhậm Kế Minh đang rúc trong nhà ngủ say.
Sau khi gọi dậy, lê dép nhà, ngay ở cửa trừng mắt Lý Nguyệt Nga một cái,
“Ngươi đến gì, hôm với ngươi , hôm nay nghỉ một ngày.”
Lý Nguyệt Nga bắt chéo chân, đến mức mắt híp ,
“Vậy thì e rằng hôm nay ngươi nghỉ nha~”
Nhậm Kế Minh sững sờ, hung hăng trừng mắt nàng một cái, phịch xuống ghế, hừ một tiếng :
“Sao , là bò nhà ngươi ? Nghỉ một ngày ngươi còn lấy roi quất ?”
“Có việc đó~”
Lý Nguyệt Nga chớp chớp mắt, đó móc hai hạt bạc vụn đặt lên bàn.
“Có đặt hòm sách, đưa ngươi hai lượng để nếm chút lợi lộc.”
Nhậm Kế Minh ngả về theo bản năng, bĩu môi lạnh lùng hừ một tiếng,
“Ngươi đừng ở đây đùa giỡn nữa, cái hòm sách rách nát còn đặt ? Dù đặt, cũng chẳng cần đến hai lượng bạc chứ?”
“Năm mươi lăm cái, một cái tám trăm!”
“Phập!”
Lời dứt, Nhậm Kế Minh liền ngã nhào xuống đất cả lẫn ghế.
Hai chân chổng ngược lên trời, tư thế vô cùng khó coi.
Lý Nguyệt Nga ngớ , ngây tại chỗ.
Lưu thị vội vàng tiến lên đỡ dậy, “Trời đất ơi, ngươi chậm chút, đừng hỏng ghế chứ…”
Nhậm Kế Minh vốn hổ và phẫn nộ chịu nổi, giờ càng tức giận vô cùng, trợn mắt Lưu thị,
“Ngươi năng kiểu gì ? Một cái ghế còn quan trọng hơn cả mạng của ?”
Lưu thị sớm tính khí nóng như pháo của phu quân , khẽ lẩm bẩm :
“Đó là sự thật, ghế gì cái miệng thối như của ngươi.”