TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:29
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quyền năng ái tình
“Ta bao giờ ghét ngươi chứ?”
Ngô lão nhị tức đến đỏ mặt, “Ta đang yên đang lành đó suy nghĩ, ngươi bất chợt lưng , ban ngày ban mặt như ma quỷ…”
“Ồ, hóa ngươi dọa nên rơi xuống nước ?”
Thúy Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ, đó ôm bụng phá lên.
“Ha ha ha ha ha, ngươi là một đại nam nhân gan như mèo con , chút gan đó mà còn cạnh sông gì?”
Ngô lão nhị thấy kẻ đầu sỏ chút hổ thẹn, còn chế giễu , lập tức tức đến đỏ bừng mặt.
“Ngươi còn mặt mũi mà , đang yên đang lành bên sông, ngươi dọa rơi xuống nước, ngươi nước sông mùa đông lạnh đến mức nào ? Ách… Hắt xì~”
“Nhà ai bình thường vô sự bên sông chứ? Ngươi đó hóng gió tây bắc ?”
Thúy Bình bĩu môi, dịch m.ô.n.g một chút hừ :
“Ta chịu trách nhiệm với ngươi? Chẳng kéo ngươi lên ?”
“Kéo lên là xong ? Vậy cảm lạnh thì tính cho ai?”
“Bị cảm lạnh thì thôi, sẽ chăm sóc ngươi, thế nào?”
Thúy Bình hì hì xoa tay.
Khiến Ngô lão nhị trở thành tiểu bạch thỏ.
“Ngươi… ngươi cái nữ nhân mặt dày như , tức c.h.ế.t thôi!”
Lý Nguyệt Nga bên cạnh xem trò vui đến say sưa, trực tiếp bật thành tiếng.
Ngô lão nhị càng vui, “Nương, ngay cả cũng con, con rốt cuộc là con ruột của ?”
“Không , ngươi là nhặt từ thùng nước rửa chén về đó.”
Lý Nguyệt Nga nghiêm túc xua tay, liếc Ngô lão nhị một cái tiếp tục :
“Thúy Bình sai, đang yên đang lành ngươi bên sông gì? Ngươi rơi xuống thì ai rơi xuống?”
Ngô lão nhị vốn lạnh, giờ càng thấy lòng lạnh như băng.
Nương thiên vị đến tận châu phủ .
Hắn là con ruột đó, đau lòng thì thôi, còn giúp ngoài chuyện.
Ngô lão nhị hít hít mũi, hừ : “Còn tại , chịu cho con tiền.”
Lý Nguyệt Nga tức đến bật , “Ngươi bớt ở đây đổ cho khác , cho ngươi tiền ngươi liền bên sông, mà cho ngươi cơm ăn thì ngươi trực tiếp lên trời luôn .”
“Con tiền là để tặng quà cho Kế Minh thúc đó, đây là việc chính đáng.
Với con bên sông là để suy nghĩ xem cái rương sách đó rốt cuộc thế nào…”
Lý Nguyệt Nga ngẩn , nghĩ thật lâu mới lôi khỏi đầu.
“Con , Nhậm gia thôn, Nhậm Kế Minh ?”
“ .”
Ngô lão nhị ủy khuất gãi mũi, “Người cái rương sách tay kéo đó, con nghĩ , chẳng tìm ông thỉnh giáo , tổng thể tay đến nhà chứ?”
“Vậy con thỉnh giáo ?”
Ngô lão nhị ngượng gãi mũi, “Chưa, ông đuổi con …”
Ừm, đúng như dự liệu .
Nhậm Kế Minh và chồng của nguyên chủ thể coi là sư đồng môn.
Thuở xưa hai cùng theo một lão thợ mộc học nghề, quan hệ lúc đầu cũng khá .
Chỉ là nhà nguyên chủ chuyện nối tiếp chuyện khác, mấy nhi t.ử cũng ai học nghề , tự nhiên sẽ còn qua với họ nữa.
Ngoài việc đây từng sai Ngô lão đại mua mấy cái chậu và thùng, thậm chí còn vài câu.
Lý Nguyệt Nga vuốt cằm gật đầu, “Vậy ông gì ?”
Gà Mái Leo Núi
Ngô lão nhị gượng, “Ông tài như con, ông dạy , bảo con mời tài giỏi hơn.”
Cũng là một khẩu xà, cá tính!
Lý Nguyệt Nga cố gắng nén , “Vậy thì ngày mai cùng con một chuyến…”
Đang chuyện, Bảo Châu ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Nương, nước nóng đun gần xong , là để nhị thúc tắm nước nóng ?”
Lý Nguyệt Nga gật đầu, dẫn Thúy Bình về phía tiền viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-122.html.]
Áo bông của Thúy Bình mới đưa lên lò sưởi để sấy khô, Lý Nguyệt Nga ở cùng nàng đợi.
Bảo Châu, Hương Tú mấy cũng theo đến đây.
Thúy Bình lúc chút ngại ngùng, đỏ mặt Lý Nguyệt Nga,
“Thẩm, con gây họa lớn ? Nhị trụ ca sẽ oán hận con chứ?”
“Hắn oán hận con gì? Con xem cái gan đó .
Yên tâm, chỉ là nhất thời sốt ruột nên mới những lời đó, con đừng để trong lòng.”
Bảo Châu nhét hai miếng bánh gạo tay Thúy Bình, “Đây, ăn chút gì đó trấn an , đừng nghĩ lung tung.”
Thúy Bình bánh gạo nuốt nước bọt, nhét nó tay Bảo Châu.
“Tẩu tử, con thể ăn…”
Lý Nguyệt Nga mấy đều ngẩn , Thúy Bình thể một ăn ba bát cơm, cùng tụ họp…
Lần tụ họp Thúy Bình các nàng đến.
“Con ? Tại thể ăn?”
Đâu thời hiện đại, còn thể phát hiện bệnh tiểu đường gì đó.
Thúy Bình chút đỏ mặt, “Ca ca , con quá béo, bảo con ăn ít một chút.”
“Đây là cái cẩm nang diệu kế mà ca ca con ?”
Lý Nguyệt Nga ngây , “Hắn sẽ bắt con đói gầy như Ngô Xuân Lan chứ?”
Thúy Bình gật đầu, trong mắt chút buồn bã, “Ca ca con , đàn ông bình thường sẽ thích nữ nhi như con.”
Lý Nguyệt Nga xong hộc máu, thốt : “Hắn bậy!”
“Ca ca của còn thành gia, hiểu gì? Chỉ nữ nhi mũm mĩm một chút như mới ôm lòng thoải mái, mềm mại êm ái…”
Thúy Bình mắt sáng rực, thậm chí mặt còn lộ vẻ hưng phấn,
“Thẩm ơi, năm xưa thúc thúc cũng nhiều thịt, thẩm ôm ai mà ngủ? Làm nhiều đến ?”
Chuyện tào lao bay lên đầu ?
Lý Nguyệt Nga suýt chút nữa nước bọt của chính sặc,
“Cái … Ta từng ôm nhưng từng ôm heo , mấy con heo con mũm mĩm ôm thoải mái bao?
Hơn nữa, mập, gọi là cân đối, lẽ nào cứ gầy đến mức gió thổi là đổ mới ?”
Thúy Bình lộ vẻ rối rắm, “ Nhị Trụ ca…”
Lý Nguyệt Nga vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Lão nhị nhà xưa nay từng thích gầy cả.”
“Tôn Thúy Bình vẫn là Tôn Thúy Bình. Chỉ cần mập đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống hoặc sức khỏe của là .
Muội xem đó, hôm nay Ngô lão nhị rơi xuống nước, nếu Ngô Xuân Lan sức lực thì liệu vớt lên ?
Nếu ủy khuất bản để chiều lòng khác, đó còn là Tôn Thúy Bình ?”
Thúy Bình ngẩn , gật đầu mạnh mẽ, “Thẩm ơi, hiểu .”
Nàng Lý Nguyệt Nga, : “ mà, vẫn cảm thấy gầy một chút sẽ hơn, như dù khoác lên một mảnh giẻ rách cũng .”
“Được , dù đừng hỏng thể của là .”
Lý Nguyệt Nga thầm cảm khái trong lòng, sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.
Một vì tình yêu mà đổi tâm tính, bắt đầu cố gắng phấn đấu, một vì tình yêu mà giảm cân.
Tuổi trẻ thật , ngâm trong nước lạnh, tắm nước nóng vùi đầu ngủ một giấc, ngày hôm Ngô lão nhị vẫn tinh thần phấn chấn như thường.
Lý Nguyệt Nga xách theo hai con cá ướp, mua thêm chút đường, dẫn Ngô lão nhị về phía Nhậm Gia Thôn.
Cả nhà Nhậm Kế Minh đều đang khoanh tay phơi nắng trong sân.
Thấy Lý Nguyệt Nga, sắc mặt chút lúng túng, “Ngươi đến gì?”
“Sao hả? Hôm qua đuổi lão nhị nhà ngoài, hôm nay đích đến cửa cho ?”
Lý Nguyệt Nga hì hì , chẳng màn ánh mắt ngạc nhiên của mấy .
Lưu thị nhà Nhậm Kế Minh liếc một cái, mặt hòa giải.
“Đại quá năm mới, thể hai câu dễ ?”
Rồi nàng vội vàng dời chiếc ghế đang đến mặt Lý Nguyệt Nga, “Này, Nguyệt Nga tẩu tử, mau xuống .”