TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Xuân Lan leo cành cao

Kết , là phương kế duy nhất thích hợp mà Lý Nguyệt Nga suy nghĩ suốt cả đêm.

Thúy Bình má ửng hồng, cúi đầu :

“Thẩm tử, sợ lỡ dở hôn sự của .

chuyện Nhị Trụ ca và Xuân Lan từng đính ước cũng .

Hôm qua cũng rõ, trong lòng Xuân Lan, giờ đây nếu chúng vội vàng ở bên , e rằng cả đời sẽ quên …”

con…”

“Chẳng cả, thể đợi.”

Thúy Bình ngẩng đầu lên, Lý Nguyệt Nga, đôi mắt sáng ngời.

Lý Nguyệt Nga trong lòng "ưm" một tiếng, chút khó tin hỏi:

“Thúy Bình, con thật sự… ưng cái tên tiểu t.ử thối đó chứ?”

Tôn Hữu Kim hận thể tìm một kẽ đất mà chui , nặng nề ho khan một tiếng, nhắc nhở Thúy Bình cẩn trọng lời .

Thúy Bình như thấy, đỏ mặt cúi đầu :

“Ta chỉ là cảm thấy… hôm qua khi Nhị Trụ ca Xuân Lan ngay cả một ngón tay của cũng sánh bằng, xong trong lòng đỗi vui mừng… Lớn từng từng ai khen như …”

Tôn Hữu Kim ôm mặt , tự kiểm điểm tường.

Lý Nguyệt Nga cũng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu mỉm :

“Vậy thì quả nhiên sai, đem Xuân Lan và con đặt cạnh , chính là sỉ nhục con.”

Nụ mặt Thúy Bình càng rạng rỡ hơn, thậm chí còn nắm tay Lý Nguyệt Nga an ủi nàng:

“Cho nên, thẩm tử, đừng cảm thấy áy náy.

Ca ca của , nữ t.ử theo đuổi nam t.ử dễ như trở bàn tay.

Vả như , bảo đảm trong vòng một năm sẽ chinh phục Nhị Trụ ca, để ba năm hai cháu bế.”

Ba năm hai cháu bế?

Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ ?

Lý Nguyệt Nga ngây .

Tôn Hữu Kim rốt cuộc thể “ẩn nữa, nhíu mày quát mắng:

“Con linh tinh cái gì ? Đây là lời một cô nương nên ?”

Cha bên nữ lên tiếng, nàng tự nhiên vội vàng bày tỏ thái độ.

Lý Nguyệt Nga nắm tay Thúy Bình, ôn hòa :

“Kỳ thực cũng mong con thể trở thành tức phụ của , con cứ yên tâm, thẩm t.ử nhất định sẽ tìm cách tạo cơ hội cho hai con.”

“Không cần ạ.”

Thúy Bình nghiêm túc xua tay, “Ca ca của , nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất, cẩm nang diệu kế, trăm thử trăm linh nghiệm.”

Lý Nguyệt Nga gật đầu: “Được , thẩm t.ử sẽ chờ tin vui của con.”

Ra khỏi cổng, Lý Nguyệt Nga vẫn còn thấy Tôn Hữu Kim đang nhỏ giọng giáo huấn Tôn Văn Hỷ:

“Ngươi tự còn đang độc , mà cẩm nang diệu kế để dạy ?

Hai đứa các ngươi cứ chọc lão t.ử tức c.h.ế.t cho , kiếp lão t.ử tạo nghiệt gì mà sinh hai cái thứ thiếu tâm thiếu óc như các ngươi!”

Lý Nguyệt Nga dọc theo đường làng một đoạn, dừng một cánh đồng lúa mì xanh rì, ngẩng đầu khẽ thở dài:

“Ngô Nhị lang ơi Ngô Nhị lang, con thật sự quá đó…”

Thấy trời sắp đổ tuyết, nên mùng ba Tết Ngô Tam lang trở về huyện Đức An. Lý Nguyệt Nga tìm Lý Hồng Liên mượn xe bò, bảo Ngô Đại lang đưa đến trấn trở về.

Một trận tuyết lớn như hẹn mà đến buổi tối.

Tuyết rơi lả tả, trắng xóa cả đất trời.

Lớn như đêm Viên Hoa thất tình .

May mắn là Ngô Tam lang hai ngày nay dạy họ nhận vài chữ, cả nhà quây quần trong nhà sưởi ấm mà mở lớp bổ túc.

Lý Nguyệt Nga cần giả vờ là kẻ mù chữ nữa, thế là nàng giả vờ học nhanh, cầm than đá đất vẽ một nét phẩy một nét mác, ngẩng đầu lớn tiếng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-117.html.]

“Nhân! Là chữ nhân trong nhân chi sơ, tính bản thiện!”

Bảo Châu, Điềm Điềm và Y Y cũng theo đó mà :

“Nhân!”

Hai tiếng trẻ thơ trong trẻo của Điềm Điềm, Y Y đặc biệt , ngay cả ngày tuyết rơi buồn tẻ cũng trở nên đầy sức sống.

Chỉ là tiếng ngáy của Ngô Đại lang lớn, còn Hương Tú thì ngủ gật nghiêng ngả ghế mà chảy nước dãi, khá là chướng mắt.

Lý Nguyệt Nga khi gọi hai dậy vài , cuối cùng đành thỏa hiệp.

Không thể quá đòi hỏi ở những kẻ học dở, chỉ cần phá quấy là .

Ngô Nhị lang kế thừa y bát của Ngô Tam lang , ru rú trong phòng chịu .

Lý Nguyệt Nga cũng lười quản , nam nhân chịu tình thương, cứ để tự l.i.ế.m láp vết thương .

Chỉ cần mỗi ngày đến bữa cơm thì ăn là .

Trận tuyết liên tiếp rơi hai ngày, mãi đến mùng tám, tuyết đường mới tan gần hết.

Lý Nguyệt Nga ruộng nhổ hai cây cải trắng, định bụng tối về hầm thịt ăn.

Thì thấy hai chiếc xe ngựa lảo đảo tiến thôn.

Xung quanh xe ngựa còn mười mấy gã hán t.ử mặc đồ ngắn gọn cùng những bà lão mặt mày nghiêm nghị, ai nấy đều oai phong hùng tráng.

Những thôn dân hiếu kỳ đều dám đến gần, chỉ dám theo từ xa.

Thấy xe ngựa dừng cửa nhà bà Phương, Lý Nguyệt Nga trong lòng đột nhiên rùng , đặt cải trắng lên bậc thềm ở cửa bước ngoài.

Lúc , cửa nhà bà Phương vây kín .

Vài gã hán t.ử khiêng từ xe ngựa xuống một chiếc ghế thái sư, nha trải đệm mềm lên , một lão ma ma đỡ một phu nhân xuống giữa sân.

Vị phu nhân chừng chạc tứ tuần, da dẻ trắng nõn, chỉ khóe mắt vài nếp nhăn tố cáo tuổi tác.

Trên đầu cài một cây trâm vàng, ánh nắng đông lấp lánh rực rỡ. Chiếc áo choàng xanh thẫm thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng, viền quanh đính lông trắng, càng tôn lên vẻ ung dung hoa quý của nàng. Trong tay phu nhân ôm một lò sưởi, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ, toát lên vẻ chớ gần lạ.

Vợ chồng bà Phương bưng nước nóng đến, thấy đối phương chẳng thèm để ý, vội vàng đưa bát cho mấy cô tức phụ phía , xoa xoa tay nở nụ nịnh nọt với phu nhân:

“Chẳng vị phu nhân đây là…”

Lão ma ma bên cạnh lạnh lùng mở lời: “Lão gia nhà họ Phan, đây là đích mẫu của Phan đại công tử.”

“Ồ~”

Bà Phương mừng rỡ khôn xiết, liếc đám đông vây xem, cất cao giọng :

“Thì là bà gia tương lai, đến chúc Tết chúng đó ư?”

Phan phu nhân mở mắt, cũng gật đầu, chỉ lướt một cái, hỏi:

“Xuân Lan nhà ngươi , tiếp khách?”

“Xuân Lan hai hôm nay thể khỏe, dậy muộn hơn một chút, gọi nó , chắc hẳn… sẽ ngay thôi…”

“Ồ?”

Phan phu nhân nghiêng đầu bà Phương: “Nó khỏe chỗ nào?”

Nụ mặt bà Phương càng thêm rạng rỡ, đầu hừ lạnh một tiếng về phía Lý Nguyệt Nga trong đám đông, đáp:

“Bị mấy mụ đàn bà điên mắt dọa cho nên chút tâm quý, đó thôi… Xuân Lan nhà vốn tính tình ôn nhu hiền tĩnh, thích gây sự. chính vì quá , nên luôn khiến vài kẻ đố kỵ…”

Phan phu nhân đáp lời, ấn ấn thái dương, nhàn nhạt :

“Ngươi bảo nó nhanh lên chút , sự kiên nhẫn của cho lắm…”

Mặt bà Phương cứng đờ, vội vàng thúc giục mấy cô tức phụ:

“Mau, bảo Xuân Lan nhanh chóng mắt bà gia. Người là khách quý, đừng để đợi lâu…”

Sự náo nhiệt ở đây Lý Hồng Liên tự nhiên sẽ bỏ lỡ, nàng chậm rãi dịch đến bên Lý Nguyệt Nga, ghé sát tai nhỏ:

Gà Mái Leo Núi

“Ý gì ? Chẳng lẽ Ngô Xuân Lan thật sự Phan gia , cả nhà bọn họ e là sẽ ngang ngược trong thôn mất thôi.”

“Cứ xem , bây giờ kết luận còn quá sớm…”

Lý Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, bà Phương đang hớn hở trong sân, nghiến răng nghiến lợi :

“Ngươi xem cái dáng vẻ đắc ý của bà kìa, ông trời thật là mắt, để cho loại leo cành cao!”

Không lâu , Xuân Lan uốn éo vòng eo, cầm khăn tay bước .

Ngô Xuân Lan hôm nay đặc biệt trang điểm, một lọn tóc rủ xuống trán, búi tóc lỏng lẻo tùy ý, thêm chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trông nàng vài phần thanh lệ thoát tục.

Loading...