TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 116: Ta thấy hắn rất tốt, thì sao nào?

Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:18
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Nguyệt Nga bây giờ chỉ hối hận tay quá nhẹ, còn để cho kẻ sức mạnh mồm phun phân.

Vừa định mở miệng, Thúy Bình ưỡn n.g.ự.c lên tiếng gay gắt:

“Xuân Lan nhà ngươi chẳng lẽ là thứ lành gì ?

Cả thôn ai mà chẳng , nó chạy ngoài cho ?

Vả , Xuân Lan nhà ngươi mắt Nhị Trụ ca, chứng tỏ nó mắt mù.

Ta thấy , thì nào?”

Lý Nguyệt Nga ngây … Chuyện gì thế ?

Hai xảy chuyện gì mà nàng hề ?

Mắt Ngô Xuân Lan chợt lạnh như băng, mặt lộ vẻ chế giễu, che miệng khẽ,

“Xem nương trúng ?

Ta tò mò, Ngô Nhị Trụ, cái hình nhỏ bé của ngươi liệu chịu nổi lưng hổ vai gấu của Thúy Bình ?”

Ngô Nhị Trụ vốn tức đến chịu nổi, nay sỉ nhục như , còn màng đến thể diện nữa, lớn tiếng :

“Cái thứ hư hỏng như ngươi, thêm một cũng thấy ghê tởm.

Hôm nay đặt lời ở đây, ngươi, Ngô Xuân Lan, bằng một ngón tay của Thúy Bình!”

Ngô Xuân Lan sắc mặt tái vài phần, vẫn cố gắng ưỡn cổ, nghiến răng lạnh,

“Được lắm, nồi nào úp vung nấy.

Vậy thì chúc cho đôi uyên ương rụt cổ, đội nón xanh các ngươi trăm năm hòa hợp nhé!”

“Đa tạ!”

Thúy Bình hì hì Ngô Xuân Lan, đắc ý nhướng mày. Sau đó một tay ôm lấy Ngô Nhị Trụ, nhanh chóng “chụt” một cái.

Sửng sốt…

Trời đất ơi…

Tất cả đều sững sờ tại chỗ, bao gồm cả Lý Nguyệt Nga.

Vài thanh niên khoanh tay xem náo nhiệt phấn khích huýt sáo,

“Ồ hô ~ Thúy Bình, giỏi lắm, sảng khoái thật!”

“Nhị Trụ ca, tiểu t.ử ngươi cũng bản lĩnh đó nha?”

Ngô Nhị Trụ cũng hóa đá tại chỗ.

Chiêu ngoài dự đoán của tất cả .

Tôn Hữu Kim chỉ cảm thấy lão diện của vứt bỏ sạch sành sanh, cúi đầu kéo Thúy Bình ngoài.

“Cái đồ mất mặt, ngươi đang cái quái gì ?”

Ca ca của Thúy Bình là Tôn Văn Hỉ cũng ôm n.g.ự.c chạy ngoài, đau lòng đến thở nổi.

Trời ạ, rau cải nhà con heo nhà Nguyệt Nga thọc mất , giờ đây?

Lý Hồng Liên dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Nguyệt Nga, vẻ trêu chọc,

“Được lắm nha, lão nhị nhà ngươi cũng mị lực phết đó, lãng t.ử đầu vàng đổi, quả nhiên sai…”

Hà thị cũng tiến lên che miệng ,

“Thằng Nhị Trụ từ nhỏ yêu quý, trong thôn chỉ nó là mã nhất.

Hắn và Thúy Bình khá là xứng đôi đó, nữ tài nam mạo, lắm, lắm…”

Những khác càng bận rộn hơn khi đến chúc mừng Lý Nguyệt Nga,

“Nguyệt Nga thẩm, lúc bày tiệc nhớ gọi nha, sẽ đến phù rể cho Nhị Trụ.”

“Phải đó, chúng sẽ giúp khiêng kiệu tạp vụ…”

Không ai quan tâm đến nhà Phương bà t.ử vẫn đang lải nhải lóc, ngoại trừ Ngô Thanh Phong.

Lúc Ngô Thanh Phong cứng nhắc giữa trời đông mà trán vã mồ hôi.

Hắn cũng qua hóng chuyện, đáng tiếc ống quần con Phương bà t.ử níu chặt, căn bản thể thoát .

Đành nắm chặt thắt lưng, nghiêm giọng quát:

“Hai ngươi đủ , bản phẩm hạnh đoan chính chuyện hạ lưu, thì đừng trách khác coi thường các ngươi, hãy tự kiểm điểm , nếu còn gây chuyện, cả nhà các ngươi cút hết khỏi thôn Ngô Gia cho !”

“Lý Chính…”

“Được , nếu ngươi phục thì bây giờ cứ tìm bọn họ đ.á.n.h một trận nữa , nhưng , thua thì đừng tìm …”

Sự lợi hại của Lý Nguyệt Nga nàng nếm trải rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-116-ta-thay-han-rat-tot-thi-sao-nao.html.]

Đánh thì thể nào đ.á.n.h .

Chuyện đương nhiên là kết thúc giải quyết gì.

Cả nhà Phương bà t.ử chỉ đ.á.n.h một trận tơi bời, mà còn Lý Chính mắng mỏ một trận, thật sự là trộm gà thành mất cả nắm gạo.

Lý Nguyệt Nga ngây , đến cả việc về nhà thế nào cũng quên mất.

Về đến nhà mới nhớ mượn ánh lửa kiểm tra kỹ lưỡng vết thương của mấy .

Ngô lão đại ba mặt đều chút bầm tím, nhưng so với bên Phương bà t.ử thì hơn nhiều, trong lòng cũng coi như thoải mái hơn đôi chút.

Bảo Châu cũng đưa Hương Tú phòng ngủ kiểm tra, ngoài vết móng tay mặt thì gì bất thường khác, lúc mới yên tâm.

Chuyện ngược để bóng ma tâm lý cho Hương Tú, khi về nhà liền toe toét ngây ngô.

Luôn miệng chia sẻ với Bảo Châu về chiến thắng của bọn họ.

“Hừ, dám ức h.i.ế.p , kết quả tự đ.á.n.h thành đầu heo, ngay cả Lý Chính cũng chẳng buồn quản nó.”

“Người thấy đó, nương oai phong lẫm liệt đến mức nào, cái tát đó khiến Phương bà t.ử chút sức lực nào để chống trả.”

Lý Nguyệt Nga lo lắng những sẽ trả thù, đành dặn dò bọn họ mấy lượt, những ngày cẩn thận một chút, buổi tối đừng ngoài.

Một đám quần áo mới, tụ tập ở nhà bếp.

Ngô lão đại với một bên mắt gấu trúc, hì hì hỏi Ngô Nhị Trụ:

“Lão nhị, , ngươi và Thúy Bình… hì hì… là chuyện từ bao giờ ?

Tiểu t.ử ngươi tay nhanh thật đó, mới về mấy ngày chứ?”

Ngô lão nhị thẹn tức, cẩn thận liếc Lý Nguyệt Nga một cái, hạ giọng :

“Đại ca, đừng bậy, và nàng chuyện mấy câu , chuyện gì , đừng ô uế thanh danh của cô nương.”

“Ồ, ?”

Ngô lão đại rõ ràng tin,

“Vậy dùng miệng chạm mặt ngươi gì? Lau bụi ư? Chẳng lẽ đ.á.n.h muỗi?”

“Ta !”

Ngô lão nhị bĩu môi, chút tủi ,

“Nàng đột nhiên , vẫn còn ngớ đây…”

Lý Nguyệt Nga cạn lời trợn trắng mắt,

“Ngươi bớt ở đây tiện nghi còn bộ tịch , cô nương nhà … ngươi xem ngươi hại Thúy Bình nhà thành thế nào , ăn với thúc Kim nhà ngươi đây!”

Ngô lão nhị càng thêm tủi , rụt lưng Ngô lão đại, tố cáo:

“Nương, cái gì mà con hại nàng, nàng mặt bao nhiêu lén tấn công con.

Con còn kịp phản ứng là chuyện gì nữa.

Con sống hai mươi năm, còn từng cô gái nào hôn …”

Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Chuyện nếu hai đứa nó thật sự gì đó, thì dễ giải quyết. Trực tiếp mời bà mai đến nhà dạm hỏi là .

Thúy Bình là một đứa trẻ mà nàng khá ưng ý, vả gia đình bọn họ cũng quen, tính là mối hảo duyên càng thêm .

Điều đáng lo nhất chính là cục diện hiện tại, cả hai chỉ vì một phút nóng giận mà hành động thiếu suy nghĩ.

Ngô Nhị Trụ thì , đối với chỉ là một đoạn phong lưu qua đường, vài câu đùa cũng thôi.

Thúy Bình thì khác, việc chuyện hôn sự e là càng thêm trắc trở.

Ngày hôm , cả thôn bắt đầu chúc Tết lẫn , một đám trẻ con từ đầu làng chạy tới cuối làng, cất tiếng chúc mừng năm mới.

Chủ nhà bưng kẹo đậu phộng trong nhà, mỗi đứa một nắm.

Nàng chờ mãi cho đến khi cơn gió qua , Lý Nguyệt Nga mới vội vàng lẻn cửa, lén lút về phía cuối thôn.

Phụ và hai nữ nhi nhà Tôn Hữu Kim đang quây quần trong bếp lò sưởi ấm.

Gà Mái Leo Núi

Lý Nguyệt Nga bước , liền cùng Tôn Hữu Kim bốn mắt , mỗi một vẻ ngượng ngùng.

Lý Nguyệt Nga nghĩ bụng, dù đó cũng là nhi t.ử nhà , nên nàng mở lời :

“Thúc , chuyện ngày hôm qua tiểu t.ử nhà thật với thúc…”

Tôn Hữu Kim mặt đen sạm thoáng ửng hồng, xua tay :

“Thẩm t.ử , hôm qua là do nha đầu nhà nhất thời nông nổi, chúng cứ xem như từng chuyện gì, đừng nhắc nữa…”

Lý Nguyệt Nga ngẩn , : “Chỉ là Thúy Bình dù cũng là cô nương, chuyện mà đồn ngoài e là chuyện hôn sự sẽ… Nếu thúc chê Nhị lang nhà , bằng cứ để bọn chúng…”

Tuy rằng Lý Nguyệt Nga đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nơi đề cao tự do yêu đương. rốt cuộc đây vẫn là cổ đại, nàng hiểu rõ danh tiếng quan trọng bao đối với một khuê nữ. Nếu thật sự xem như chuyện gì, trong lòng nàng ít nhiều vẫn thấy áy náy. Vả , chuyện cưới yêu cũng chẳng hiếm gặp, ngay cả thời hiện đại cũng những đôi xem mắt kết hôn, chẳng vẫn sống bên trọn đời hạnh phúc đó ?

 

Loading...