TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:17
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông trưởng thôn hơn mười năm , đầu tiên gặp chuyện đ.á.n.h tập thể, tức đến mức thái dương giật giật.
Ngô Xuân Lan rút khăn từ thắt lưng , lau khóe mắt, thút thít :
“Là Hương Tú, và mấy tiểu dạo, va nàng , nàng ghen tị hôm nay mặc xiêm y mới nên mắng …”
“Ta , rõ ràng là ngươi mắng , ngươi dối!”
Hương Tú tức đến đỏ bừng mặt, đôi mắt ngấn nước, vô cùng tủi .
Ngô Thanh Phong khoát tay, quát: “Để nàng xong, đừng ngắt lời.”
Hương Tú c.ắ.n môi, rúc lòng Lý Nguyệt Nga lặng lẽ rơi lệ.
Trong mắt Ngô Xuân Lan lóe lên vẻ đắc ý, nàng nũng nịu :
“Người dối, ngươi chẳng là ghen tị xinh , xiêm y và trang sức mặc đều là thứ ngươi ư? điều cũng bình thường thôi, ai bảo ngươi một thương ngươi chứ, dù kiếm tiền cũng chẳng nỡ cho ngươi tiêu một phân một hào. Ai… đúng là đồ nhà quê, đời chỉ gả cho dân cày mà thôi…”
Lý Nguyệt Nga bật , từng thấy kẻ tự đào mồ chôn , từng thấy kẻ tự chôn đến mức như .
Diêm Vương nàng canh ba c.h.ế.t, canh hai vội vã thắt cổ.
Những xem náo nhiệt sắc mặt đều trầm xuống.
Ngồi đây ai mà chẳng là dân cày?
Ngô Thanh Phong cũng mặt sắt , ông thấy Ngô Xuân Lan đ.á.n.h quá t.h.ả.m nên mới cho nàng cơ hội, ai ngờ chẳng gì.
“Sao thế, ngươi khinh thường dân cày ư? Cha ngươi dân cày? Mấy trưởng của ngươi dân cày? Ngô Xuân Lan, ngươi thật sự nghĩ ở huyện thành vài ngày là thành ?”
Ngô Thanh Phong lạnh mặt, ba câu hỏi dồn dập đoạt mạng, trực tiếp khiến Ngô Xuân Lan ngây .
Bà Phương hồn , giả vờ la mắng:
“Ngươi đang lung tung gì thế? Mau câm miệng!”
Sau đó nặn nụ với Ngô Thanh Phong,
“Trưởng thôn, Xuân Lan đây là tức đến hồ đồ , mới bậy. Người đừng chấp nhặt với nó.”
Ngô Xuân Lan vội vàng gật đầu, “Trưởng thôn thúc thúc, ý đó. Đều là tại Hương Tú, nàng vô cớ lăng mạ , tiện… ôi, những lời đó khó quá, tiện miệng…”
Ngô Thanh Phong liếc nàng một cái, lạnh, “Thôi , ngươi đừng giả vờ nữa.
Hương Tú ngày nào cũng lởn vởn mắt , cái miệng của nó còn vụng về hơn cả đại ca nó, thể lời như .”
Ngô Xuân Lan nghẹn lời, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Lý Chính, ngài ý gì?
Chẳng lẽ chỉ vì nhà bọn họ giúp thôn kiếm mấy đồng tiền tanh tưởi, ngài thiên vị như ư?
Ngài là Lý Chính, lẽ công bằng, chính trực.”
Ngô Thanh Phong tức đến bật ,
“Xem ngươi chỉ coi thường nông phu, mà còn coi thường cả Lý Chính như .
Thôi , chi bằng ngươi thu dọn đồ đạc về nhà dì ngươi , đừng trở nữa…”
Cha của Xuân Lan một tay kéo Ngô Xuân Lan ngoài, đó chắp tay với Ngô Thanh Phong,
“Lý Chính, Xuân Lan nó còn nhỏ, hiểu chuyện. Ngài đừng chấp nhặt với nó…”
Ngô Thanh Phong cả nhà họ, ai nấy tóc tai bù xù, đ.á.n.h cho sưng vù như đầu heo, nhất thời bất lực thở dài,
“Thôi , cho các ngươi cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là chuyện gì? Nói !”
Phương bà t.ử nhổ một bãi máu, giận dữ :
“Là Xuân Lan nhà và Hương Tú gặp , mấy cô gái cãi vã vài câu, vốn chẳng gì to tát,
Kết quả là tên Nhị Trụ chạy tới bảo vệ , còn đẩy Xuân Lan một cái.
Thương Xuân Lan một cô gái yếu ớt, chịu nổi một cú đẩy như , Xuân Lan nhà trực tiếp ngã lăn đất,
Gà Mái Leo Núi
Mấy ca ca của nó động liền chạy tới, còn kịp hỏi, tên Nhị Trụ như phát điên xông lên đ.á.n.h , kết quả còn gọi nhiều đến giúp sức như …
Lý Chính, ngài chủ cho chúng đó,
Ngài xem, bọn chúng đ.á.n.h cả nhà chúng đến nỗi còn mảnh da lành…”
Phương bà t.ử , trông thật sự tình cảm. Chịu thiệt thòi lớn như , mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-115.html.]
Ngô Thanh Phong liếc Phương bà tử, quét mắt một lượt quanh đám đông, cuối cùng dừng Thúy Bình,
“Ta thấy ngươi cũng tham gia, ngươi xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ta và Hương Tú đang yên đang lành đường, thì con Xuân Lan xông tới châm chọc chúng bằng giọng điệu âm dương quái khí, tức quá mới đáp trả vài câu.
Sau đó Nhị Trụ ca thấy liền tới khuyên giải vài câu, căn bản hề đụng Xuân Lan, vài lời đưa chúng về nhà,
Không ngờ con Xuân Lan gọi nhà nó tới, chặn chúng động thủ với chúng , đó thì ca ca và thấy động tĩnh, liền…”
Ngô Thanh Phong xong, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hừ lạnh Phương bà tử:
“Đây là lời thật lòng ngươi ư? Ngươi coi là kẻ dễ lừa gạt ?”
Phương bà t.ử cuống quýt, hung hăng trừng mắt Thúy Bình, quát lên:
“Lý Chính, lời của nha đầu thể tin, bây giờ cả thôn ai mà chẳng mấy nhà bọn chúng thiết, đương nhiên là bao che cho .”
Ngô Thanh Phong im lặng một lát, đó :
“Nếu lời nó thể tin, thì lời ngươi cũng thể tin…”
“Các ngươi còn ai, là chuyện gì xảy ? Mau đây …”
“Lý Chính, quả thực là như lời Thúy Bình , nàng hề dối…”
Trong đám đông, một bóng dáng nhỏ thó chen . Chính là Xuân Nha, chạy đến nhà Lý Nguyệt Nga báo tin.
Giọng nó tuy nhỏ, nhưng đám đông lập tức im lặng.
Lời dối của Ngô Xuân Lan vạch trần, đôi mắt nó lập tức trở nên độc ác đáng sợ,
“Xuân Nha, cái đồ tiểu nhân hai mặt nhà ngươi, lúc đó còn dỗ dành cho ngươi bánh ngọt ăn, bây giờ chạy đây lật lọng trắng đen!”
“Ta …”
Xuân Nha kìm rụt cổ ,
“Rõ ràng là ngươi cứ quấn lấy mấy đứa chúng , bánh ngọt ngươi mang chúng cũng nhận.”
Mấy cô gái khác cuối cùng cũng lấy hết dũng khí lên tiếng,
“Phải đó, ai mà thèm chơi với ngươi chứ?
Nếu đều ở cùng thôn, sợ mất mặt, chúng sớm mở miệng đuổi ngươi …”
Ngô Thanh Phong gật đầu,
“Được , rõ ràng chuyện, thấy hôm nay các ngươi cũng nhận bài học , chuyện cứ thế mà bỏ qua…”
“Lý Chính, bọn chúng một đám đ.á.n.h chúng nông nỗi , cứ thế bỏ qua ?”
Phương bà t.ử “phụt” một cái bật dậy, vẻ mặt đầy tin nổi.
“Vậy ngươi còn thế nào?”
“Chẳng lẽ nên đền tiền ?”
Ngô Thanh Phong nhíu mày Phương bà tử, vẻ mặt hận rèn sắt thành thép,
“Là các ngươi động thủ , bây giờ đ.á.n.h còn khác đền tiền? Cũng mặt mũi mà mở miệng?”
Phương bà t.ử nheo mắt quét một lượt, gật đầu lạnh,
“Ta coi như rõ, cái thời buổi tiền là .
Nó Lý Nguyệt Nga dẫn dắt các ngươi kiếm mấy đồng tiền lẻ, các ngươi liền vội vàng bợ đỡ nó, thật là thế thái nhân tình suy đồi…”
Tất cả đều mắng, Thúy Bình là đầu tiên lên tiếng phản bác,
“Phương thẩm, nếu nhớ nhầm, ngày lên núi đào thảo dược, chạy nhanh nhất chẳng là thẩm .
So với cái gọi là bợ đỡ của chúng , thì loại tiểu nhân lấy oán báo ơn như mới là đáng ghét nhất ?”
“Cái con tiện nhân nhỏ mọn nhà ngươi, gọi đích danh ngươi ? Ngươi cần gì ở đây lắm mồm?”
Phương bà t.ử hung hăng nhổ một bãi, mắt đảo một vòng, lập tức âm hiểm,
“Ta hiểu , bảo ngươi kích động như , thấy ngươi cứ một tiếng Nhị Trụ ca, hai tiếng Nhị Trụ ca, e là hai sớm tư tình ?
Cũng thôi, loại như ngươi thì cũng chỉ xứng đáng nhặt thứ hàng hóa Xuân Lan nhà chê bỏ.”