TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 107: Sao ta phải đi trước?
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:09
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn từ nhỏ theo lớn cấy lúa gặt lúa.
Thế nhưng ngoài mấy năm gia đình đến nỗi túng thiếu, lúa thu về nếm qua một hai , thì đến nay nhiều năm ăn .
Chỉ cần nghĩ đến món cơm gạo tẻ mềm dẻo thơm ngọt , nhịn nuốt nước bọt.
Lý Nguyệt Nga cũng , từ khi đến đây, chỉ là các loại lương thực thô lấp đầy bụng.
Ở thời hiện đại, loại gạo kém hơn một chút nàng còn thèm để mắt tới, mà đến đây trở thành thứ khó mà với tới .
Ba con vội vàng mua xong vải vóc cần thiết, như hổ đói vồ mồi mà chạy về tiệm lương thực.
Bỏ 300 đại tiền mua hơn 10 cân gạo, đó mua thêm ít muối.
Tiếp theo là những món ăn vặt như bánh ngọt, lạc.
Ngô Đại Trụ xách đủ thứ lớn nhỏ, nhanh bước vài bước đuổi kịp Lý Nguyệt Nga, nhỏ:
"Mẹ, chúng tiệm son phấn ?"
Lý Nguyệt Nga ngẩn , liếc một cái, :
"Sao, con mê tô son trát phấn ?"
Ngô Đại Trụ đỏ mặt: "Không con, là Hương Tú..."
"Hương Tú thì ?"
Ngô Đại Trụ cẩn thận quan sát sắc mặt Lý Nguyệt Nga, đó sang Bảo Châu:
"Con với , con đang mang cháu của trong bụng, chắc chắn nỡ mắng con ..."
Được lắm, tìm lá chắn đấy, triển vọng đấy.
Lý Nguyệt Nga nghiến răng, khoanh tay đôi vợ chồng.
Bảo Châu nhịn nuốt nước bọt, lắp bắp :
"Là Hương Tú, nó đến trấn, thấy nhiều cô gái đều dùng son phấn, nên con nghĩ sắp đến Tết , mua cho nó một hộp để nó vui vẻ..."
Nói xong lời , Bảo Châu vội liếc Lý Nguyệt Nga, khoác tay nàng ôn tồn khuyên nhủ:
"Mẹ, qua Tết Hương Tú 16 , nữ nhi ở tuổi yêu cái thực ..."
Lý Nguyệt Nga vỗ vỗ tay nàng, ngắt lời Bảo Châu:
"Mẹ , cũng từng trẻ.
Lần sẽ mua cho nó, cần con bỏ tiền, tiện thể mua cho cha con một hộp kem bôi tay, thấy tay ông đều nứt nẻ ..."
Bảo Châu sững tại chỗ, chuyện Hương Tú vì đeo hoa lụa mà Lý Nguyệt Nga mắng một trận vẫn còn rõ mồn một.
Nàng vốn tưởng Lý Nguyệt Nga sẽ ghét bỏ việc Hương Tú tô son trát phấn, ngờ nàng dễ tính như .
Lý Nguyệt Nga nghi hoặc đầu , liếc nàng một cái:
"Đi thôi, ngẩn gì, cõng con ?"
Mua xong những thứ , thời gian gần đến trưa, bây giờ mà vội vàng về thì tối mới đến nhà .
Nàng chịu lạnh , nhưng Bảo Châu bây giờ là lúc quý giá nhất, tuyệt đối thể xảy sơ suất.
Lý Nguyệt Nga quyết định sẽ ghé thăm Ngô Tam Trụ một nữa, ngày mai mới về.
Thế là nàng mua thêm thức ăn, đến chỗ Trịnh một bữa tối cho bọn họ.
Ngô Tam Trụ đợi đến hai mươi chín tháng Chạp tự thuê xe về trấn Hoàng Hoa, đến lúc đó mới xe bò về nhà.
Vì ngày hôm , ba Lý Nguyệt Nga .
Đến nhà thì quá trưa, va Trần Văn Giang ngay ở cửa.
Lý Nguyệt Nga thấy, trong tay ông còn cầm lưới đ.á.n.h cá, lập tức ngẩn :
"Thân gia công, ông đ.á.n.h cá ?"
"He he... rảnh rỗi việc gì , nên thả hai mẻ lưới."
Lý Nguyệt Nga cạn lời, nhưng tiện lời nặng, đành sang Bảo Châu:
"Con khuyên nhủ cha con đó, là mùa đông nước lạnh khí hàn, cứ thế thì thể chịu nổi."
Trần Văn Giang xoa xoa tay, chút ngượng ngùng:
"Ta chẳng nghĩ chúng sẽ chả cá để bán , đ.á.n.h ít cá dự trữ, đợi các con về là thể ."
Ngô Đại Trụ , lập tức phấn chấn hẳn lên:
"Mẹ, cha đúng đó, chúng bán chả cá kiếm nhiều tiền như , nhanh hơn bán bánh rán nhiều."
"Con nghĩ thật đấy."
Lý Nguyệt Nga liếc một cái: "Đây là một cuộc ăn một thôi, bán e là khó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-107-sao-ta-phai-di-truoc.html.]
Ngô Đại Trụ lập tức nổi nữa: "À, tại ạ? Mẹ chẳng vẫn tiền mà kiếm thì là đồ ngu ?"
"Lần chúng bán hàng, đều nhờ Trình phu t.ử và Chu Chỉ giúp đỡ.
Nếu , e là chúng chỉ thể mang về tự ăn, con nghĩ xem mấy vị phu t.ử đó ăn bao lâu mới hết chả cá ?
Huống chi, thể nào cũng để Trình phu t.ử giúp đỡ nghĩ cách chứ.
Tuy gì, nhưng chúng cũng giữ chút thể diện."
Ngô Đại Trụ xị mặt suy nghĩ một lát, đó ngẩng đầu lên: "Vậy thì năm chúng bán chứ ạ?"
"Năm tính."
Lý Nguyệt Nga thể đưa câu trả lời khẳng định.
Xuân đ.á.n.h cá, hạ ủ rượu.
Đây là quy tắc bất thành văn của nghề.
Mùa hè thời tiết nóng nực, chả cá để quá hai ngày sẽ hỏng, đợi đến mùa thu... đó là chuyện của bao lâu , Lý Nguyệt Nga nào tâm trí mà nghĩ xa đến thế.
Nụ của Trần Văn Giang cứng đờ mặt, ngay cả giọng cũng mất vẻ tự tin.
"Vậy hai hôm nay còn đ.á.n.h ít cá... là con mang biếu khác?"
"Biếu ai chứ, chúng tự mà ăn thôi."
Lý Nguyệt Nga tủm tỉm về hậu viện, thấy mấy cái thùng và chậu trong sân đều đựng cá, lập tức bảo Ngô Đại Trụ mua thịt mỡ và trứng gà.
Ngày hôm , ăn cơm xong, Lý Nguyệt Nga liền phân công nhiệm vụ cho mấy , bảo Ngô Đại Trụ và tam đưa chả cá cho Lý Hồng Liên, Ngô Hướng Đông và Thúy Bình.
Họ đây tục lệ tặng quà cho Tết, còn gọi là từ niên.
Trước đây nhà các nàng lòng , nên tục lệ chắc chắn là miễn , năm nay thì khác, ít nhất ba nhà biếu, còn chỗ lý chính nữa.
Dù lý chính xử sự còn tính là công bằng, trong lòng Lý Nguyệt Nga rõ.
Đặt hai miếng chả cá bằng bàn tay giỏ tre nhỏ, đậy vải lên, Lý Nguyệt Nga liền về nhà Ngô Thanh Phong.
"Lý chính, đây là chả cá do tự tay , hấp ăn hoặc nấu canh đều ."
Lý Nguyệt Nga đặt cái giỏ lên bàn, vén vải lên cho Ngô Thanh Phong xem.
Ngô Thanh Phong những miếng chả cá vàng óng ánh, tuy nuốt nước bọt nhưng vẫn đổi sắc mặt mà đáp lời:
"Hừm, hôm nay mặt trời cũng mọc đằng tây mà, nhiều năm như , thế mà còn ăn đồ ngươi biếu, đúng là tam sinh hữu hạnh..."
Cái miệng thối , mở là đòn chí mạng.
Lý Nguyệt Nga thật nhét chả cá miệng Ngô Thanh Phong, để lão lời nào.
Nàng lườm một cái, phịch xuống ghế, hừ một tiếng :
"Ngươi mà thèm thì mang về cho gà ăn, đầu năm mới mà còn mấy lời khó chịu."
"Ai thèm? Ta đây chẳng chỉ giả vờ khách sáo với ngươi vài câu thôi ?"
Ngô Thanh Phong liếc nàng một cái, vội vàng bảo lão thê của cất chả cá .
Gà Mái Leo Núi
Tuy lão hành sự đường hoàng, nhưng nếu để khác thấy lão nhận quà, ngoài dù cũng .
Nói đến cũng thật trùng hợp, chả cá mang bếp thì Phương bà t.ử đến.
Cùng với bà còn Ngô Xuân Lan.
Hai con khoác tay , xách giỏ bước cửa.
Vừa thấy Lý Nguyệt Nga, hai con gần như cùng lúc trừng mắt nàng một cái.
Ngô Thanh Phong sợ hai đ.á.n.h , vội vàng liếc mắt hiệu cho Lý Nguyệt Nga, nhưng Lý Nguyệt Nga như thể hiểu, một bên nhàm chán ngoáy tai.
Đừng là nàng còn việc, dù việc nàng cũng thể .
Không bánh bao thì cũng tranh một , dựa cái gì mà gặp mặt là nàng chuồn ?
Nàng điều gì khuất tất .
Ngô Thanh Phong còn cách nào, đành dậy mỉm với Phương bà tử,
“Các ngươi đến đây, chuyện gì ?”
Ngô Xuân Lan trông phong nhiêu hơn , đầu cài nào hoa lụa, nào trâm bạc, hệt như cắm đầy cả cái đầu.
Phương bà t.ử còn mở lời, nàng nhanh nhảu :
“Lý Chính thúc thúc, đến nhà dì khách, trong thành họ một món ăn mới, nên đặc biệt mang đến để nếm thử.”
Xuân Lan bước đến bàn, thậm chí còn động thanh sắc mà đẩy giỏ tre nhỏ của Lý Nguyệt Nga một góc.
Rồi nàng vén tấm vải hoa giỏ tre của lên:
“Lý Chính thúc thúc, đây chính là bánh cá chỉ Tụ Hiền Lâu trong thành mới , một đĩa bán tám mươi đồng đấy, dì của tốn ít công sức mới kiếm …”