TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 100: Ta muốn mua đất
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:02
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nương, cảm ơn .”
Bảo Châu mắt rưng rưng lệ, ánh mắt nóng bỏng Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga mỉm , ôm lấy vai nàng, đáp: “Nha đầu ngốc, cảm ơn gì chứ, chúng là một nhà.”
“Thôi , đừng nữa. Con mà cứ như nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, nương thật sự sẽ giận đó.”
Lý Nguyệt Nga , kéo Bảo Châu đến bàn, liếc vợ chồng họ, chậm rãi mở lời,
“Bảo Châu, để cha con cứ ở cùng chúng …”
Bảo Châu sửng sốt , đó nước mắt tuôn rơi, vội vàng xua tay :
“Nương, như . Để cha đến ăn Tết là hợp quy tắc .
Để cha ở cùng chúng nữa, e là cả làng mỗi một ngụm nước bọt cũng đủ nhấn chìm chúng mất.”
“Ta xem ai dám?”
Lý Nguyệt Nga hừ lạnh một tiếng, “Sao, nữ nhi xuất giá thì thể báo hiếu cha ruột của ư?”
“Nương, lòng , chỉ là cha và đều… thật sự lo lời tiếng …”
“Vậy thì con hãy kiên nhẫn hết .”
Lý Nguyệt Nga vỗ vai Bảo Châu, tiếp tục :
“Hiện giờ cha con và đường của xé rách mặt, để trở về chẳng khác nào dê miệng cọp.
Đừng con, ngay cả cũng yên tâm.
Chuyện giải quyết triệt để chỉ thể chờ bọn chúng tự gây chuyện đuổi khỏi làng Trần gia, nhưng nghĩ e là khó.
Cho nên dự tính, đợi kiếm thêm chút tiền, sẽ mua một mảnh đất, xây cho các con một căn nhà, đến lúc đó con và cha con cứ phân gia ở riêng, tránh cảnh thông gia chúng hai mắt mà ngại ngùng…”
Bảo Châu mặt tái mét, vội vàng lắc đầu,
“Nương, tự dưng phân gia?
Cha mà vì mà chúng phân gia, e là càng đồng ý .”
“Không phân gia.”
Lý Nguyệt Nga liếc nàng một cái, :
“Chỉ là thêm một chỗ ăn chỗ ngủ mà thôi.
Các con nghĩ xem, hai tỷ Điềm Điềm cũng lớn , con trong bụng còn một đứa, còn định cả nhà chen chúc một giường ?”
“Hơn nữa, đợi qua Tết, chúng sẽ bận rộn ngay thôi, con cứ coi như mời cha con đến bảo vệ .”
“Bảo vệ?” Bảo Châu ngẩn .
“Chính là coi giữ cửa ngõ đó.”
“Chúng trồng trọt, còn bày hàng kiếm tiền, trong nhà thường xuyên trông nom thì , thể bỏ tiền thuê ?
Cha con dù cũng là nhà, chắc chắn hai lòng với chúng .”
Ngô Lão Đại gãi đầu, làu bàu : “Nương, con cảm thấy biến cha thành… ch.ó giữ cửa ?”
“Ngươi cút ngoài ngay!”
Lý Nguyệt Nga lườm một cái, Bảo Châu,
“Những dự định con thể rõ ràng với cha con.
Ta nghĩ các con hẳn cũng hiểu rõ, cha của hai Phú Quý mất mấy năm , bây giờ hai nhà vẫn chen chúc chung một mái nhà, là ý gì?
Chẳng là đang đợi cha con hai chân duỗi thẳng là bọn chúng sẽ chim cưu chiếm tổ chim ác ư?
Con là một nữ nhi gả , chắc giữ địa khế và gia sản mà cha con để ?”
Bảo Châu ngây , “Bọn họ… bọn họ thật sự sẽ nhẫn tâm như ư?”
“Nếu thì ?
Sở dĩ cha con đến bây giờ vẫn bình an vô sự, là vì cha con vẫn còn ích lợi đối với bọn chúng, hôm nay giúp trông con, ngày mai giúp đồng việc.
bây giờ xé rách mặt , cha con sẽ giúp nữa, bọn chúng kiếm lợi lộc, tự nhiên sẽ bắt đầu nảy những ý đồ khác, nếu dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu… con dám đ.á.n.h cược ?”
“Ta…”
Bảo Châu im như thóc, sốt ruột đến mức nước mắt rơi lã chã.
“Cho nên, con cứ lời nương . Gia đình chúng cũng nhận nhiều ân huệ từ cha con, cứ coi như là báo đáp …”
Lý Nguyệt Nga thật sự khoa trương, đây nguyên chủ cứ tìm cách giày vò Bảo Châu, Bảo Châu cũng chịu nổi mà chạy về nhà đẻ mấy .
Cuối cùng đều là Trần Văn Giang mang theo lễ vật đến tận nhà xin , đưa nữ nhi về.
Chỉ riêng bạc vơ vét từ Trần Văn Giang cũng ba bốn lượng .
Chỉ cần chuyện gì, ngủ nướng trở thành thói quen của Lý Nguyệt Nga, những khác cũng sẽ gọi nàng.
Cho nên, khi Lý Nguyệt Nga thức dậy lúc mặt trời lên cao, những khác bận rộn việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-100-ta-muon-mua-dat.html.]
Lý Nguyệt Nga loanh quanh một vòng, phát hiện thấy bóng dáng Trần Văn Giang , trở sân trong liền hỏi Bảo Châu,
“Cha con ? Có cho ăn sáng ?”
“Cha trời sáng cùng Đại Trụ đ.á.n.h cá .”
Lý Nguyệt Nga xong, khỏi khẽ nhíu mày.
“Không bảo bọn họ dừng cái nghề ? Trời lạnh thế , lỡ cóng thì ?”
Bảo Châu đang thêu đế giày, mặt tươi Lý Nguyệt Nga.
“Nương, cứ để cha con . Có việc gì đó để , cha con cũng thấy an tâm. Bằng , e rằng đầy ba ngày là nháo nhào đòi về nhà…”
“Thôi .”
Lý Nguyệt Nga thở dài như thỏa hiệp.
“Vậy con nhớ đun nước nóng sẵn, đợi bọn họ về thì mau chóng tắm rửa quần áo.”
“Nương yên tâm, cha con cái lò sưởi đó ấm áp lắm, đêm qua cha con ngủ ngon lành .”
Lý Nguyệt Nga gật đầu, ba hai cái ăn xong khoai lang tay, vỗ vỗ tay gọi Ngô Lão Nhị.
“Đi, theo đến chỗ Lý Chính một chuyến.”
Ngô Thanh Phong ăn xong cơm, khoanh tay ở sân phơi nắng.
Thấy Lý Nguyệt Nga về phía , thái dương khỏi giật giật.
Bà lão tới , nào gặp bà … cũng chẳng chuyện gì lành.
“Ngươi tới gì?”
“Không việc gì thì tới ?”
Lý Nguyệt Nga tự nhiên như quen , đợi khác mời phịch xuống ghế, tủm tỉm Ngô Thanh Phong.
“Lý Chính, nếu an cư lạc nghiệp ở thôn , thì thế nào ạ?”
Ngô Thanh Phong sững sờ, liếc Ngô Lão Nhị, dò hỏi:
Gà Mái Leo Núi
“Sao, lão nhị nhà ngươi ở bên ngoài gây nợ phong lưu, tới đòi danh phận ?”
Ngô Lão Nhị bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất :
“Lý Chính thúc, đừng bừa. Tuy quả thực phong lưu tiêu sái tuấn tú bất phàm, nhưng si tình bậc nhất, tuyệt đối cái chuyện thấy sang bắt quàng họ .”
“Ngươi…”
Ngô Thanh Phong ngẩn , Lý Nguyệt Nga, thấy đối phương lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy là vì ?”
Lý Nguyệt Nga đại khái kể chuyện của Trần Văn Giang.
Ngô Thanh Phong xong, vuốt râu suy nghĩ một lát, chậm rãi :
“Chuyện cũng là thể, chỉ cần ở thôn đủ một năm là thể thủ tục hộ tịch.
Chỉ là dù cũng là thôn Trần Gia, vẫn cần sự đồng ý của Lý Chính bên đó thì hơn, bằng khác cho rằng đang cướp của .
Vả , ngươi chắc Trần Văn Giang sẽ đồng ý ? Theo nữ nhi gả ở rể nhà chồng, quả thực là từng đến bao giờ.”
Lý Nguyệt Nga trong lòng chủ ý, khan hai tiếng, đáp:
“Ta chỉ hỏi thăm thôi, đừng bận tâm.
Thật , tìm còn một chuyện khác…”
“Chuyện gì?”
Ngô Thanh Phong ngả , vẻ mặt đề phòng.
“Ta mua đất.”
“Mua đất?”
Ngô Thanh Phong sững sờ, mặt nở nụ .
“Mua đất quá chứ , bảo nhà các ngươi kiếm tiền, thế nào cũng sắm sửa thêm chút đồ đạc, thể cứ chăm chăm việc ăn uống mãi .”
“Ngươi đợi đó, lấy sổ xem. Ngươi mua thủy điền hạn điền?”
Ngô Thanh Phong thật sự vui, trong thôn sắm sửa gia sản, cũng cảm thấy vinh dự lây.
Hơn nữa, khoản phí thủ tục cũng là một trong những nguồn thu nhập của .
“Người cần lấy, nghĩ kỹ mua mảnh đất nào .”
Ngô Thanh Phong nhấc chân định , giờ xuống, nghiêng đầu Lý Nguyệt Nga.
“Ngươi mua mảnh đất nào?”
“Hạ Hà Loan.”
“Hạ Hà Loan?”
Ngô Thanh Phong bật dậy phắt lên. “Ngươi hồ đồ cố ý đùa ? Ngươi mua đất ở Hạ Hà Loan ?”