Tô Lưu Nguyệt cùng theo Phùng Đại Lực, chẳng mấy chốc đến cửa nhà họ Diêu.
Phùng Đại Lực tiến lên gõ cửa, một lát , một phụ nữ dáng nhỏ nhắn mở cửa .
Khi thấy mặt là một nhóm nam nhân cao lớn, phụ nữ rõ ràng sợ hãi, còn kịp mở miệng gì thì Phùng Đại Lực lấy lệnh bài của Kinh Triệu Phủ và : “Chúng là của Kinh Triệu Phủ, đến đây để hỏi một việc.”
Người phụ nữ ngay lập tức trợn tròn mắt, giọng lắp bắp:
“Quan… quan gia, nhà chúng … nhà chúng ai phạm tội gì ?”
“Chúng đến để điều tra mấy vụ án xảy cách đây mười lăm năm,” Phùng Đại Lực đáp: “Ông bà Diêu Hưng Hải ở nhà ?”
Diêu Hưng Hải, chính là tên của cha Diêu thị.
Người phụ nữ ngẩn , trong lòng đầy lo lắng nhưng dám chậm trễ, vội vàng gật đầu : “Cha chồng và chồng của dân phụ đều ở nhà, nhưng mấy ngày , em chồng của dân phụ vì bệnh mà qua đời, chồng vì đau buồn mà ốm liệt
giường…”
Phùng Đại Lực liền liếc Bình Thiếu Doãn, Bình Thiếu Doãn bình thản : “Vậy hãy gặp cha chồng ngươi .”
Người phụ nữ lúc mới nhận đàn ông phía , bàng hoàng, khuôn mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc.
Cô một lúc lâu mới : “Vâng… , mời các vị , dân phụ sẽ gọi cha chồng ngay.”
Đây là một sân nhỏ hẹp, bao lâu , một lão già lưng còng, hai bên tóc mai bạc, phụ nữ dìu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-59.html.]
Trên khuôn mặt vốn hiền lành, giờ càng thêm u ám như bầu trời cơn bão, rõ ràng là một cứng đầu khó đối phó.
cho dù cứng đầu đến , mặt quan , ông cũng dám càn.
Ông đến mặt Bình Thiếu Doãn và cúi chào: “Tiểu dân là Diêu Hưng Hải, con dâu của tiểu dân , các vị quan gia đến để điều tra những vụ án xảy cách đây mười lăm năm?
Tiểu dân các vị những lời đồn thổi nào, nhưng tiểu dân xin khẳng định rằng tiểu dân luôn tuân thủ pháp luật, từng điều gì vi phạm đạo đức, càng liên quan gì đến những vụ án xảy mười lăm năm …”
Ông xuất hiện kích động phủ nhận thứ, khiến khỏi .
Lời ông còn dứt, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Chúng còn gì, tại ông Diêu vẻ như chúng đang điều tra vụ án nào?”
Đó là một giọng trầm, nhưng rõ ràng và dễ .
Diêu Hưng Hải cứng đờ mặt mày, về phía thanh niên trông vẻ thanh tú trong đám đông, trầm giọng : “Con gái út của tiểu dân cách đây mười lăm năm từng bỏ nhà vì giận dỗi, tự ý đến nhà ngoại.
Lúc đó tiểu dân tưởng rằng con gái bắt cóc, trong lúc hoảng loạn báo quan.
Quan phủ khi đó dường như nghĩ rằng con gái tiểu dân liên quan đến một vụ án lớn nào đó, nên khi các vị đến việc điều tra vụ án mười lăm năm , tiểu dân mới nghĩ rằng liên quan đến vụ án đó.”
Khi , ông nghiêng , tay đưa lên , lông mày hạ thấp, như đang căng cứng.
Bụng là bộ phận yếu nhất của cơ thể , khi một sự đề phòng với khác, họ sẽ theo phản xạ che chắn bụng của và dùng tay chắn ngực.
Ngoài hai điều đó , từng cử chỉ của Diêu Hưng Hải đều với Tô Lưu Nguyệt rằng ông đang phòng , chán ghét và kìm nén.