Dưới ánh tựa như khinh thường tất cả của y, tên tội phạm trong thoáng chốc như ngừng thở vì sợ hãi.
Chưa kịp hồn, cổ tay bỗng nhiên đau nhức đến thấu xương, khiến mặt méo mó vì đau đớn, tiếng hét thảm thiết vang lên, “A a a!
Đau quá!
Quan gia… sai ! sai !
Xin hãy tha cho …”
Những tên tội phạm trong các buồng giam lân cận lập tức sợ đến tái mặt.
Bình Thiếu Doãn lạnh lùng liếc một cái, mới buông tay, cúi đầu hai ngón tay của với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tô Lưu Nguyệt: “…”
Tên , vẻ mắc chứng sạch sẽ?
đánh xong mới cảm thấy ghê tởm, đúng là chứng sạch sẽ giả tạo mà?
Ngay đó, nàng thấy nam nhân mặt rút một chiếc khăn trắng tinh sạch sẽ từ thắt lưng, từ từ, một cách tỉ mỉ lau hai ngón tay của , đầu , thần sắc trở về vẻ bình thản như ban đầu, “Biểu ca của cô nương đang ở trong buồng
giam trong cùng, xem qua khẩu cung của . Cô tự .”
Tô Lưu Nguyệt bỗng cảm thấy buồn . Vậy thì y dẫn nàng đến đây gì?
Ngay từ đầu để khác dẫn nàng hơn ?
Nàng lười vạch trần y, hành lễ , “Vâng, cảm ơn Bình Thiếu Doãn dẫn dân nữ tới đây.”
Rồi bước qua y, thẳng về phía . Bình Thiếu Doãn: “…”
Sao cảm giác như chế giễu ngầm nhỉ?
Y theo bóng dáng nàng đang dần xa, đôi mắt phượng khẽ nheo .
Tô Lưu Nguyệt đến buồng giam cuối cùng, cuối cùng cũng thấy Tiết Văn Bách đất với vẻ mặt uể oải.
Thấy nàng, Tiết Văn Bách kinh ngạc dậy chạy tới, mắt trợn tròn, “Lưu Nguyệt, đến đây?
Muội đến một ?!”
Tô Lưu Nguyệt nhanh chóng quan sát y, thấy quần áo y tuy lộn xộn nhưng dấu hiệu tra tấn, thầm thở phào nhẹ nhõm, “Biểu ca, thời gian của nhiều, chúng ngắn gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-46.html.]
Đừng lo, sẽ tìm cách chứng minh sự trong sạch của .
Ta hỏi, hôm đó khi biểu ca đưa cô nương họ Phương về nhà, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Tiết Văn Bách ngơ ngác cô em họ mặt, dù hỏi cô sẽ cách nào để chứng minh sự trong sạch của , nhưng dù y cũng phân biệt nặng nhẹ, , “Hôm đó, thấy cô khi sắp hết giờ việc, vì đang định về nhà, mà nhà cô ở hẻm Đồng Phúc cũng gần nhà chúng , nên tiện đường đưa cô về.
Trên đường để tránh hiểu lầm, chọn đường lớn để .
Chuyện , những bán hàng dọc đường đều thể chứng!
khi rời khỏi phố xá và rẽ hẻm, đường ít qua , một chỗ thậm chí ai.
Ta lo lắng về danh tiếng của cô , và cô rằng đến đây là cô đường , nên mới rời .
Ai ngờ xảy chuyện như !
Nếu … nếu at kiên quyết đưa cô về tận nhà …”
Tô Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi, “Trên đường , biểu ca cảm thấy ai theo dõi, hoặc thấy nào khả nghi ?”
Tiết Văn Bách lắc đầu, “Không , nếu , để cô một .”
“Hôm đó, biểu ca đưa cô đến là điểm cuối cùng?”
Tiết Văn Bách , “Trên con đường bên ngoài hẻm Đồng Phúc, cô chắc chắn với rằng theo con đường đó về phía , rẽ ở ngã rẽ thứ hai sẽ đến hẻm Đồng Phúc, nhà cô ở bên trong.”
Khi Tô Lưu Nguyệt bước khỏi nhà lao, thấy Bình Thiếu Doãn cạnh nhà lao, một tay chắp lưng, khuôn mặt bình thản chờ đợi.
Bên cạnh y, tên hộ vệ áo đen tên là Phong Dương từ lúc nào.
Thấy nàng bước , Bình Thiếu Doãn hé môi, định gì đó, Tô Lưu Nguyệt đột nhiên hai ngón tay của y , “Bình Thiếu Doãn, tay ngài rửa sạch chứ?”
Bình Thiếu Doãn im lặng một chút, khóe miệng khỏi nhếch lên.
Cô nương thực sự nhạy bén, bỏ qua bất kỳ sơ hở nào mà y để lộ.
Tô Lưu Nguyệt dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu, chờ y trả lời , “Bình Thiếu Doãn, tình hình vụ án, dân nữ nắm phần nào.
Lúc nãy ngài rằng mười lăm năm cũng xảy một vụ án tương tự, thụ lý vụ án đó năm xưa là ai?
Người hiện còn ở hoàng thành ?
Hồ sơ liên quan đến vụ án đó tìm thấy ?”