TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 397 Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:26:57
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tân Kinh trải qua một trận chiến, bầu khí khỏi u ám, các cửa hàng phố đều đóng kín, nơi mắt thường thể thấy chỉ là binh lính, hiếm hoi lắm mới thấy vài dân.

Phong Dương , cuộc chiến là quy mô lớn, mà Điện hạ lệnh hại dân thường, nên thiệt hại lớn cho dân chúng.

Hiện giờ họ dám ngoài chỉ vì rõ tình hình và sợ hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Tô Lưu Nguyệt trực tiếp cung.

Trước đây, nàng hề thích hoàng cung, chỉ cảm thấy nơi đây mang đến cho nàng một cảm giác nặng nề khó tả.

lúc , tâm trí nàng chỉ hướng về Chu Vân Khắc, nên chẳng còn tâm trạng để nghĩ về cảm xúc của nữa.

Phong Dương hỏi thăm mới , Chu Vân Khắc hiện đang ở trong ngục tối.

Còn Thánh thượng lúc đang giam trong đó.

 

Phong Dương do dự một lúc, hỏi: “Nương nương, môi trường trong ngục tối bẩn thỉu, cần tiểu nhân thông báo cho Điện hạ …”

“Không cần.”

Tô Lưu Nguyệt quả quyết đáp: “Ta sẽ đến ngục tìm Điện hạ.”

Nàng cũng chút tò mò, tại Chu Vân Khắc đến ngục tối.

Dù trong tình hình hiện tại, chắc chắn Chu Vân Khắc ít nhiều cũng cảm thấy phiền muộn, nhưng lý do thể là vì Thánh thượng.

Một vốn tình cảm, thể gây sự phiền não lớn như .

Vì thế, Tô Lưu Nguyệt cũng nghĩ rằng Chu Vân Khắc sẽ đến ngục để thăm Thánh thượng.

Chắc chắn đến ngục là vì một lý do khác.

Phong Dương dẫn Tô Lưu Nguyệt đến địa lao, đến bên ngoài, nàng liền khựng .

Ở đó khá nhiều , ngoài các binh sĩ canh gác còn một nhóm cung nữ, đầu là Huệ Minh cô cô, mà Tô Lưu Nguyệt gặp lâu, bên cạnh Hoàng hậu nương nương.

Huệ Minh cô cô lúc đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, khóe mắt còn vương lệ, rõ ràng trải qua một trận kìm .

Dù hiện giờ bà ngừng , nhưng đôi mắt vẫn giấu nổi sự lo lắng và gấp gáp, chăm chăm bên trong địa lao,hàm răng c.ắ.n chặt môi đến trắng bệch.

Tô Lưu Nguyệt cảm thấy bất an, bước tới hỏi: “Huệ Minh cô cô, trong địa lao xảy chuyện gì ?”

Tiếng bất ngờ Huệ Minh cô cô giật .

đầu, thấy Tô Lưu Nguyệt liền cuống quýt hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Thái tử phi nương nương, nô tỳ… nô tỳ mất hồn một chút, phát hiện nương nương ngay lập tức…”

Tô Lưu Nguyệt nhanh chóng đỡ bà dậy, : “Giờ lúc mấy chuyện .

 

Trong địa lao rốt cuộc xảy chuyện gì?”

Huệ Minh cô cô , theo phản xạ c.ắ.n chặt môi , giọng nghẹn ngào: “Bẩm nương nương,

Hoàng hậu nương nương trong, chuyện với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng đang trong cơn thịnh nộ, lời Hoàng hậu nương nương, ngừng dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất nguyền rủa Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ… c.h.ế.t tử tế…

Rằng ngài ngay từ đầu nên để họ sống sót…”

Tô Lưu Nguyệt mà tim ngừng siết . Nàng dường như… đoán điều gì xảy .

“Sau đó…”

Huệ Minh cô cô như nhớ cảnh tượng kinh hoàng xảy , bật kìm , “Sau đó Hoàng hậu nương nương đột nhiên mất kiểm soát, rút một con d.a.o găm từ bên hông… đ.â.m thẳng… đ.â.m thẳng Thánh thượng!

Nô tỳ hoảng sợ, còn kịp phản ứng thì Hoàng hậu nương nương rút d.a.o , một nữa… đ.â.m tim Thánh thượng…

Sau đó, Hoàng hậu nương nương cay đắng, cầm con d.a.o đẫm máu… đ.â.m

Nô tỳ Hoàng hậu nương nương giấu con d.a.o đó từ bao giờ!

Đó là của nô tỳ, nô tỳ thất trách!

Nô tỳ… nô tỳ nguyện dùng cái c.h.ế.t để tạ tội…”

Thấy Huệ Minh cô cô sắp suy sụp , Tô Lưu Nguyệt mím chặt môi, trầm giọng : “Huệ Minh cô cô, đừng suy nghĩ nhiều,cô hãy về nghỉ ngơi .

trách phạt cô, cũng nên để Điện hạ tự quyết định. Điện hạ trong bao lâu ?”

Huệ Minh cô cô rơi nước mắt : “Điện hạ hai nén hương

 

Thái y rằng…

Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương đều qua khỏi…

Điện hạ truyền lệnh, khi ngài , ai phép .

Điện hạ hẳn là ở một một lát…”

Tô Lưu Nguyệt hiểu rõ, tuy Chu Vân Khắc tình cảm với Thánh thượng, nhưng đối với Hoàng hậu nương nương thì khác.

Dù Hoàng hậu nương nương từng nhiều điều quá đáng với ngài, nhưng khi còn nhỏ, một thời gian Hoàng hậu vẫn còn tỉnh táo, cố gắng tròn trách nhiệm của một .

Chu Vân Khắc đối với , chung quy là tình cảm phức tạp.

Nàng thở dài một tiếng, : “Huệ Minh cô cô, cô về nghỉ ngơi , để đây cho .

Tô Lưu Nguyệt mỉm nhẹ, “Ta sẽ đợi Điện hạ.”

Tô Lưu Nguyệt chờ đợi suốt gần nửa canh giờ.

Chu Vân Khắc bước liền thấy nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng thoáng lộ nét ngạc nhiên, vội vàng bước tới, nắm lấy tay nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng đến đây từ khi nào?

Ta phái đón nàng từ Tân Phong, ngờ nàng về nhanh thế …”

Lúc sang một bộ y phục màu trắng ngà.

Tô Lưu Nguyệt nhận , lâu nàng thấy Chu Vân Khắc mặc trang phục bình thường cho chiến giáp.

Tô Lưu Nguyệt mỉm nhẹ nhàng, : “Vì… cảm thấy cần , nên vội vàng chạy đến đây.”

Chu Vân Khắc nàng ngẩn ngơ một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng nét mang theo chút cay đắng và bất lực. Hắn đoán nàng chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-397-hoan.html.]

 

Nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, Chu Vân Khắc khẽ : “Lưu Nguyệt, hãy cùng dạo quanh hoàng cung một chút.”

Tô Lưu Nguyệt mắt , khẽ gật đầu, “Được.” Hoàng cung , Tô Lưu Nguyệt bao lâu, cũng chẳng thể là quen thuộc.

, nàng chỉ im lặng theo Chu Vân Khắc, đến cũng theo đến đó.

Chu Vân Khắc đường lời nào, cuối cùng, đưa nàng đến bên bờ hồ, nắm tay nàng xuống hai phiến đá cạnh hồ, khóe môi khẽ : “Lưu Nguyệt, đây từng , Du Quý phi và nhà Du gia… luôn mắt , tìm đủ cách trừ khử đúng ?

Ta nhớ, một ngày mùa đông, lúc đó chỉ … sáu tuổi, đang chơi bên hồ thì một gia nô chạy vội qua, vô tình đẩy ngã , vững và rơi xuống hồ.”

Tô Lưu Nguyệt cảm thấy tim khẽ trầm xuống.

Nước hồ mùa đông đủ để g.i.ế.c .

Huống chi, lúc đó Chu Vân Khắc vẫn còn là một đứa trẻ.

Chu Vân Khắc tiếp tục trầm giọng: “Ta còn nhớ rõ cảm giác khi đó, chỉ nhớ rằng, suýt c.h.ế.t, là … bất chấp tất cả lao xuống hồ cứu lên, đó sốt liền ba ngày ba đêm, cô cô suýt sốt đến ngốc.

Còn … bà bệnh mấy tháng trời vẫn khỏi, đến nay vẫn còn để bệnh căn.”

Tô Lưu Nguyệt đầu đàn ông bên cạnh, lặng lẽ vươn tay, nắm lấy tay ngài.

“Mẹ … tuy là một , nhưng bà từng bất chấp tất cả để bảo vệ , bà cũng từng… cố gắng đối xử với .

Huệ Minh cô cô , lúc nãy khi bà gi.ết ch.ết đàn ông đó, lời cuối cùng bà là, ‘Không cho phép ngươi bôi nhọ và con trai như …’”

 

Chu Vân Khắc hít một sâu, cay đắng : “Khi lớn lên, mối quan hệ giữa ngày càng xa cách, từng nghĩ,trong lòng bà, chẳng còn vị trí gì nữa, bà chỉ quan tâm đến đàn ông đó.

hóa , sai…” Mặc dù .

Tô Lưu Nguyệt cảm nhận tiếng thầm lặng từ trong lòng .

Nàng một lát, đột nhiên dậy, khi Chu Vân Khắc kịp phản ứng, nàng mặt , nhẹ nhàng ôm đầu , để tựa bụng .

Chu Vân Khắc thoáng sững sờ, bên tai vang lên giọng dịu dàng của nàng: “Điện hạ, nếu thì hãy , là điều gì đáng hổ , sẽ .”

Chu Vân Khắc nhướng mày, kìm mà bật , định đẩy nàng rằng .

câu tiếp theo của nàng khiến bất động tại chỗ

“Chỉ là, nhỏ một chút, đứa con trong bụng bắt chước , cũng giống cha nó là một thích .”

Cơ thể Chu Vân Khắc cứng đờ hồi lâu, mới xác định nhầm.

Hắn ngẩng đầu lên, bất chấp tư thế hiện tại phần kỳ lạ, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, hỏi: “Nàng… m.a.n.g t.h.a.i ?”

Tô Lưu Nguyệt mím môi , dù đến giờ vẫn cảm thấy chút thực: “Phải, phát hiện ngày xuất chinh, bây giờ ba tháng .

Hôm đó ở Tân Phong, với chính là chuyện

A——”

 

Nàng còn hết câu bất ngờ ôm chặt lấy, nhấc bổng lên.

Chu Vân Khắc ngẩng đầu Tô Lưu Nguyệt vẫn còn hết ngạc nhiên, mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, liên tục hỏi: “Lưu Nguyệt, thật ?

Hay là nàng chỉ để an ủi ?”

Tô Lưu Nguyệt buồn bực , nhịn mà đ.ấ.m nhẹ lên vai : “Ta bịa chuyện để lừa gì,điện hạ, giữ một chút hình tượng …”

, cũng sắp trở thành một quân vương .

Chu Vân Khắc nhíu mày : “Trước mặt nàng và con, còn cần giữ hình tượng gì nữa.

Lưu Nguyệt…”

Hắn , mắt đầy vẻ dịu dàng, khẽ thì thầm: “Cảm ơn nàng, đây là tin nhất mà trong suốt thời gian qua.”

Trong lòng , vết thương do chuyện gây dường như lấp đầy nhiều.

Khi nghĩ đến tương lai xa, sẽ một đứa trẻ chập chững gọi là cha, gọi phụ nữ trong vòng tay , cảm thấy cuộc đời trở nên viên mãn hơn bao giờ hết.

Nhìn thấy đôi mắt Chu Vân Khắc tự chủ mà đỏ lên, Tô Lưu Nguyệt trong lòng ấm áp xúc động, nhịn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi , thì thầm: “Điện hạ, tin rằng sẽ là một cha , những chuyện từng xảy với , tuyệt đối sẽ xảy với con của chúng .

Ta cho phép buồn vài ngày, nhưng những điều vui đó, từ nay đừng nghĩ đến nữa, ?”

“Được.”

Chu Vân Khắc ánh mắt dịu dàng hơn, cẩn thận ôm lấy Tô Lưu Nguyệt và bước trong cung điện.

Hắn như thể đang ôm trọn cả thế giới của .

 

Dù hiện tại đang là những ngày đông giá rét, nhưng dường như thấy tiếng hoa nở mùa xuân năm .

“Điện hạ, chúng sẽ sống trong cung, còn thể thường xuyên ngoài điều tra vụ án nữa ?”

“Tất nhiên là .”

“Vậy còn thể đến chỗ cô cô, để dạy học cho các nữ tử ?”

“Đương nhiên.”

“Còn nhà đại cữu của , thỉnh thoảng đến đó ở vài ngày.”

Chu Vân Khắc bước chân khựng một chút, khẽ : “Lưu Nguyệt, dường như yêu cầu của nàng nhiều nhỉ.”

Tô Lưu Nguyệt nhướng mày, nhẹ: “Chàng chỉ cần đồng ý thôi?”

Chu Vân Khắc nàng, thấy dáng vẻ kiêu ngạo quen thuộc, khẽ mỉm : “Được, nàng gì cũng .”

Chỉ cần đó là điều nàng mong .

Ta sẽ cách để thực hiện cho nàng.

Loading...