Tái Sinh - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-16 01:44:43
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là một câu hết sức đơn giản mà thôi.
Đó là đầu tiên gặp Cố Lưu.
Thiếu niên bên cạnh tuấn mã cao lớn, áo trắng sạch sẽ, tôn quý chói lòa, dung nhan yêu kiều tựa ngọc, một đôi mắt sâu thẳm, rủ mi về phía đang đất.
Khác hẳn với gã phu xe cậy quyền sinh oai, bản vị Quý nhân hề chút ngạo mạn của kẻ bề , ngược ngữ khí ôn hòa. Y bảo tùy tùng mua một cái màn thầu, đích đưa cho .
Ta ngây ngốc nhận lấy cái màn thầu to thơm đó, ngây ngốc về phía y. Lúc nào phận của y, chỉ đó là một Quý nhân hiếm thấy.
Đầu ngón tay run rẩy. Chợt quỳ xuống bên chân y, nắm chặt một đoạn vạt áo của Quý nhân, to gan lớn mật ngăn cản bước chân rời của y, trong mắt tuôn hai hàng nước mắt trong, dùng một tư thế yếu ớt đáng thương ngước y, ai oán thưa: “Cầu công tử cứu tiểu nữ một mạng!”
Ta dùng một câu khoa trương và đột ngột để thu hút sự chú ý của y, đó mới rủ rỉ kể đầu đuôi câu chuyện, rằng tìm thấy mẫu , bản cũng sống nữa.
Người mắt dường như là một Quý nhân lòng thiện, đang đ.á.n.h cược, cược rằng y bằng lòng giúp .
Ánh mắt liếc qua thấy vạt áo y nắm chặt dính bẩn, sắc mặt tái .
Trong thời loạn lạc, mạng rẻ mạt. Mạng tiện của , còn chẳng bằng một manh áo của Quý nhân. Đây là một cuộc đ.á.n.h cược lớn, nếu chọc Quý nhân ghét bỏ, thể sẽ c.h.ế.t.
Đôi mắt đen thẳm của Quý nhân chằm chằm . Y lùi một bước, rút đoạn vạt áo nắm, giữ cách quá gần, y phân phó: “Thập Ngũ, giúp nàng tìm.”
Y bằng lòng giúp . Rồi y lên xe ngựa, biến mất giữa dòng .
Một chuyện nhỏ nhặt đáng kể, dĩ nhiên chẳng cần Quý nhân đích quan tâm. y quả thực lòng nhân hậu, để một thị vệ cận cùng .
Khi đó mới mười ba tuổi, từ nhỏ sống trong thôn nhỏ, từng tiếp xúc với quá nhiều , cũng chẳng thấy nhiều chuyện thế gian. Chỉ dựa bản năng cùng tâm trí phần hơn đồng trang lứa, tự học cách giả , tỏ vẻ yếu đuối, vẻ đáng thương sở sở khả liên.
Có lẽ đối với lúc bấy giờ, quả thực sở hữu thiên phú và dũng khí kinh .
của hiện tại , lúc đó quá đỗi non nớt ngây ngô. Trong mắt Cố Lưu – khi đó là Đông Cung Thái tử – những tiểu thủ đoạn của hẳn là vụng về lố bịch, đầy vẻ giả tạo.
y vẫn để thị vệ cận nhất của để giúp .
Thập Ngũ quả hổ là lớn lên cùng y, là đáng tin cậy và giỏi giang nhất. Chưa đầy hai canh giờ tìm tung tích của mẫu .
Dựa , e rằng đến lúc c.h.ế.t đói phố cũng chẳng thể gặp mẫu . Bọn họ thì khác, bọn họ quyền thế, ngay cả quan lớn nhất một thành cũng theo sai khiến.
Mẫu quả nhiên bán thanh lâu, còn là tú bà coi trọng nhất.
bà kích động, bắt đầu phát điên dữ dội, liên tiếp thương vài tên khách, cho đến nay vẫn thực sự tiếp khách.
Tú bà dần mất kiên nhẫn với bà, đang dùng tư hình ép buộc bà khuất phục.
Thấy , ánh mắt nữ nhân già sáng như đèn lồng, chằm chằm – kẻ dơ bẩn hôi thối đến ch.ó cũng tránh đường – ngớt lời tán thưởng: “Quả là một mầm mống giai nhân!”
Lúc ả định vồ lấy , Thập Ngũ tay nhấc d.a.o hạ xuống, gọt nửa đoạn móng tay dài nhọn bọc giáp của ả, ném cho ả một nén vàng: “Chuộc một .”
Lưỡi d.a.o chỉ cần lệch một chút, đứt chính là tay ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-gfxn/4.html.]
Tú bà dám chằm chằm nữa. Nghe mua mẫu , ả cũng dám hỏi thêm nhiều. Người trong thanh lâu đều giỏi quan sát lời và sắc mặt, rõ loại nào tuyệt đối thể chọc .
Chúng cùng xông phòng hình. Thấy gặp nạn trói, Thập Ngũ vô cùng kinh ngạc. Hắn ngờ sinh mẫu của cô ăn mày dơ bẩn là một đại mỹ nhân, đầu kỹ vết bẩn mặt , lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc sắp , nhét tay một thanh chủy thủ, xoa đầu : “Tiểu nha đầu, cầm lấy phòng .”
Đồng liêu tìm đến trợn tròn mắt: “Đây là Điện hạ… đây là đoản kiếm Công tử yêu thích nhất, ngươi cạy nó tặng khác, sợ Công tử đuổi theo đ.á.n.h ?”
Miệng thì , nhưng thể tại chỗ căn bản ngăn cản . Thập Ngũ đáp: “Đương nhiên là sợ , nên chuồn đây.”
Nói xong thật sự bỏ chạy, còn cũng đuổi theo, cả hai biến mất trong dòng .
Ta tại chỗ quan sát thanh chủy thủ mộc mạc trong tay. Vốn dĩ đó khảm nhiều bảo vật giá trị liên thành, nhưng tất cả đều cạy hết, chỉ còn chuôi d.a.o thuần đen cùng lưỡi d.a.o trắng bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Một thanh chủy thủ hoa lệ quý giá rơi tay cô ăn mày nhỏ, đó gọi là ôm ngọc tội; một thanh chủy thủ thoạt tầm thường nhưng sắc bén vô cùng, trong tay cô ăn mày nhỏ, mới thực sự dùng để phòng .
Ta khi còn non nớt ngây thơ từng lo lắng cho vị thị vệ như đại ca ca đó lâu, lo sẽ trách phạt.
Sau mới hiểu , nếu Thái tử Điện hạ ngầm cho phép, ai dám lấy đồ của y mà tặng cho khác?
Cái màn thầu y đích đưa cho , kỳ thực vẫn luôn nỡ ăn, giữ , chỗ tim nóng đến đỏ ửng. Trên đường về, mẫu ăn, bẻ cái màn thầu nguội , mới phát hiện bên trong giấu vài hạt vàng vụn.
Những hạt vàng vụn mới tinh xinh .
Dù ở địa vị cao sang, thương xót nỗi khổ của thế nhân. Một Cố Lưu như thế, chỉ gặp qua một duy nhất, thoáng qua trong đời như hoa quỳnh nở sớm, để tàn ảnh tựa ánh sáng cầu vồng.
Có lẽ vô tâm, ngay cả gương mặt ân nhân cũng thể nhớ rõ. Sau , dung mạo thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa yên vàng dần trở nên mơ hồ trong ký ức .
vẫn luôn nhớ rõ, đôi tay trắng ngọc thon dài đó, đưa cho một cái màn thầu.
Đây là chuyện xảy khi tái sinh, Cố Lưu kiếp cũng trải qua. Thế nên , cứu y, là để đền đáp ân tình ngày của y.
Điều hợp lý, Cố Lưu qua tin.
y nán nhà . Lúc ngoài hái t.h.u.ố.c trở về, Cố Lưu biến mất.
Ta đến những nơi y thường xuất hiện tìm kiếm. Mấy ngày trôi qua, Cố Lưu cứ luôn né tránh, ẩn nấp, hề dây dưa với .
là kẻ ngoan cố, cố chấp cứ tìm y, bám theo y, cho dù y lạnh nhạt vô tình, ngó lơ . Cho đến khi y một đám phá gia chi tử học vấn lôi bãi ngựa trêu chọc, vó ngựa đạp trúng tim, ngất xỉu tại chỗ.