Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 207: Hai Kẻ “Xảo Huyệt” Hạnh Phúc Đáng Ghét!
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:26:24
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người cứu Kiều Nhất Mộc và Kiều Viên chính là kẻ thù mà Thẩm Hoài đang truy đuổi.
Thời gian qua, luôn bám theo , nhưng để mất dấu từ hôm gặp Bạc Thời Vụ.
Thẩm Hoài cũng tìm qua ít nơi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng đối phương .
Anh chán nản, nếu cứ thế về, nhất định cả sẽ mắng c.h.ế.t mất.
Nghĩ đến tính khí lạnh lùng và bạo nộ của cả, Thẩm Hoài chỉ thấy đau đầu.
Không còn cách nào khác, đành tiếp tục tìm thêm vài hôm nữa.
Nếu vẫn tìm thì… về chịu mắng một trận cũng chẳng .
Điều khiến Thẩm Hoài kinh ngạc là, dạo gần đây thật sự ngày càng nhiều thức tỉnh dị năng.
Như Bạc Thời Vụ chẳng hạn, cả Từ Hạo, gã đàn ông luôn đuổi theo .
Xem thiên tai đúng là gây ảnh hưởng lớn đến nhân loại.
Thẩm Hoài nghĩ chắc Kiều Hòa cũng thức tỉnh dị năng, chỉ là vẫn rõ đó là dị năng gì.
Dù bắt Từ Hạo, cũng một chuyến trắng tay, ít nhất gặp tiểu Kiều Hòa.
Không hiểu , cảm thấy Kiều Hòa hợp với , cứ như thất lạc lâu, càng càng thấy quý mến.
Thứ tình cảm , kiểu tình cảm nam nữ, mà giống như sự thiết từ tận đáy lòng.
Thẩm Hoài còn hoài nghi, chẳng lẽ cô thật sự là em gái ruột của ?
dám hỏi, dù cũng chỉ mới gặp cô.
Hỏi đột ngột như thế, lỡ dọa thì .
Hơn nữa, bên cạnh còn Bạc Thời Vụ, chắc chắn tên đó sẽ bỏ qua cho .
Thẩm Hoài lắc lư từ ngoài trở về, trong tay còn mang theo một túi vật tư, chủ yếu là đồ ăn.
Dạo gần đây đều ở nhà Kiều Hòa, cũng ăn uống ít, lòng chút ngại ngùng.
Thế là mỗi ngoài, đều cố gắng thu thập thêm vật tư đem về.
Thấy xách túi lớn túi nhỏ trở về, Lâm Xảo mừng rỡ:
“Tiểu Hoài, con thật giỏi!
Người khác ngoài chẳng tìm gì, con thì nào cũng mang về đầy ắp như !”
Thẩm Hoài hì hì:
“Đó là đương nhiên, là Thẩm Hoài mà!
Lợi hại lắm đó. À, bà ơi, tối nay chúng ăn gì ?”
Lâm Xảo nở nụ hiền hậu, càng càng thấy thích trai trẻ .
Trong sáng, tâm , đáng yêu.
“Tiểu Bạc đang nấu cơm, con xem thử nó định món gì nhé.”
Thẩm Hoài trợn to mắt:
“Cái gì? Anh Bạc còn nấu ăn ? Làm món gì thế?”
Anh lẩm bẩm theo mùi thơm nức đang lan từ nhà bếp.
Hình như là… cá nướng?
Ối trời!
Bao lâu ăn một bữa đàng hoàng thế .
Từ khi thế giới rơi địa ngục cực nhiệt, ăn bánh mì nguội, mì gói, khi còn nhai cơm nguội khô khốc…
Cá nướng ư? Đừng đến cá nướng, ngay cả bóng con cá cũng thấy nào.
Vừa bước cửa bếp, Thẩm Hoài bắt gặp cảnh tượng...
Bạc Thời Vụ và Kiều Hòa đang… chuyện đùa, ánh mắt đầy mật.
Thẩm Hoài: “……”
M* nó! Tại ăn “cơm chó” luôn là chứ?
Thật hai họ chỉ đang chuyện bình thường, nhưng nụ dịu dàng giữa họ khiến khí mơ hồ một cách khó tả.
Tóm , là kiểu bầu khí mà tuyệt đối thể chen .
Thẩm Hoài tức lắm, tại bạn gái cơ chứ?
Hu hu hu…
“Thẩm Hoài? Anh về ?”
Kiều Hòa rửa rau hỏi.
Anh gãi đầu, ngốc nghếch:
“Lái nữa ăn cá nướng ?”
Kiều Hòa chớp đôi mắt sáng long lanh:
“ , cái đuôi nhỏ nhà nấu siêu ngon luôn, nhất định thử nhé!”
Thẩm Hoài trố mắt.
Gọi luôn biệt danh mật nữa kìa!
“Cái đuôi nhỏ”?
Thẩm Hoài tại chút ghen tị với Bạc Thời Vụ.
Bởi vì Kiều Hòa đặt biệt danh đặc biệt như Bạc Thời Vụ .
Thẩm Hoài hì hì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-207-hai-ke-xao-huyet-hanh-phuc-dang-ghet.html.]
“Không ngờ Bạc còn tài nấu nướng đó nha~”
Bạc Thời Vụ liếc một cái:
“Ăn cay ?”
“Được chứ! là đàn ông đích thực, cay cỡ nào cũng chịu !
Cho loại cay điên luôn!”
Kiều Hòa bật :
“Không sợ ngày mai m.ô.n.g nở hoa ?”
“Không thể nào! Dạ dày lắm~ Cứ thật cay cho nhé!”
Bạc Thời Vụ chỉ bất lực.
Dù món ăn vẻ đỏ rực của ớt và tiêu, thật chỉ cay thôi, vì còn bà bà nữa, già thể ăn cay .
Khi món cá bưng , mùi hương lan tỏa khiến cả đám mèo con cũng chạy đến, meo meo đòi ăn.
Bạc Thời Vụ nhỏ:
“Phần của mấy nhóc ở đây.”
Anh chỉ sang đĩa cá luộc nhạt nhẽo, kèm theo thức ăn cho mèo.
Mèo con mím môi, chúng cũng ăn thử cá nướng cơ… ngon quá…
Mấy xuống, Thẩm Hoài ngửi nuốt nước bọt.
“Trời ơi, thơm quá! Anh Bạc, đúng là đầu bếp năm đó nha!”
Bạc Thời Vụ: “…… Ăn .”
Thế là nhóm bắt đầu ăn, Thẩm Hoài và Kiều Hòa đều ăn như gió cuốn.
Bạc Thời Vụ khẩu phần của họ nên nướng tận ba bốn con cá.
Có phần ít cay cho Lâm Xảo, cay cho Kiều Hòa, còn Thẩm Hoài, chuẩn riêng một phần “cay biến thái”.
Bạc Thời Vụ khẽ :
“Đây, cay điên mà .”
Anh đẩy đĩa cá đỏ rực đến mặt Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài: “……”
Trông cay thật đó!
mà… đàn ông sợ cay chứ!
Thế là, gắp ngay một miếng to bỏ miệng.
Ba giây ...
Mặt đỏ bừng, môi sưng lên, nước mắt lưng tròng như sắp đến nơi.
Bạc Thời Vụ nhướng mày:
“Hợp khẩu vị chứ?”
“Cay… cay điên thật!”
Thẩm Hoài nốc liền mấy ngụm cơm trắng mới :
“Rất… ngon!”
Kiều Hòa cố nhịn :
“Thật ? Để thử xem.”
Cô gắp một miếng cá nếm thử:
“Ừm, cay thơm, độ cay .”
Bạc Thời Vụ liếc cô, thầm ghi nhớ khẩu vị của Kiều Hòa.
Thẩm Hoài thì sững sờ.
Trời đất, cô ăn cái mà thấy “độ cay ” ?
Bạc Thời Vụ mỉm :
“Anh cứ ăn cơm mãi, cá hợp miệng ?”
“Không, ngon lắm! đang ăn đây…”
Thế là Thẩm Hoài đành c.ắ.n răng ăn hết dĩa cá “cay biến thái”, ăn rơi nước mắt, mỗi miếng cá là nửa bát cơm.
Cuối cùng bụng căng tròn, môi sưng phồng, thể chuyện bình thường .
Ăn xong, “cặp đôi nhỏ” còn thương tiếc, còn :
“Ngày mai chắc chắn m.ô.n.g sẽ nở hoa cho xem~”
Anh sẽ như .
Hừ, hai kẻ “xảo huyệt” hạnh phúc đáng ghét!
quả nhiên, sáng hôm , Thẩm Hoài thật sự… ở lì trong nhà vệ sinh cả buổi.
Ngay lúc ánh sáng ban mai rọi , còn đang “giải quyết nỗi khổ cay”.
Bỗng tiếng Kiều Hòa reo lên một cách đầy kinh ngạc và vui sướng:
“Á! Ẩn Ẩn bảo bối! C..con… con…”