Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 203: Ăn Một Miếng “Cơm Chó”
Cập nhật lúc: 2025-11-07 06:23:53
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử của Bạc Thời Vụ co rút mạnh.
Đau đớn ư?
Rốt cuộc là loại đau đớn đến mức nào?
Nếu thể, thật sự Kiều Hòa chịu đựng tất cả những đau khổ .
Chẳng bao lâu , khuôn mặt tái nhợt của Kiều Hòa càng thêm trắng bệch, đáng sợ như một tờ giấy trắng.
Môi cô cũng dần trở nên tím tái, giống như trúng độc .
Tim Bạc Thời Vụ thắt .
Ở bên ngoài, Lâm Xảo và đám mèo con đang họ qua màn hình giám sát, tim như bóp nghẹt.
Lâm Xảo bật dậy, lo đến mức nước mắt rơi lã chã:
“A Hòa... cô bé sẽ chứ? Trông sắc mặt cô bé thật đáng sợ!”
Đám mèo con định lao trong, nhưng đều Lâm Xảo ngăn .
“Không ! Nếu các con , A Hòa sẽ lo lắng cho các con.
Các bé mèo ngoan, hãy ngoan ngoãn đợi bên ngoài nhé… đợi thêm một chút nữa thôi…”
Lâm Xảo ôm chặt mấy đàn mèo đang bồn chồn bất an, lòng đau như cắt.
Thực , Bạc Thời Vụ trong phòng cũng khổ sở chẳng kém.
Ngay cả Thẩm Hoài cũng dám chắc, liệu Kiều Hòa thể chịu đựng .
Thành thật mà , m.á.u của quả thực quá bá đạo, thể đây là một trong những loại chất độc mạnh nhất thế giới.
Tuy là độc, nhưng trong vài trường hợp hiếm hoi, nó thể phát sinh biến hóa kỳ diệu, biến độc d.ư.ợ.c thành cứu dược.
Cho nên, tất cả vẫn xem thể chất của Kiều Hòa, còn ...
Vận may nữa.
Từng giây từng phút trôi qua.
Mỗi giây đều là sự dày vò đối với .
Lúc , Kiều Hòa rơi một vô định, cô đến đây bằng cách nào.
Xung quanh giống như một hang động khổng lồ, trong đó là vô hốc rỗng, cái to như tòa nhà hơn mười tầng, cái nhỏ như hang chuột.
Điều khiến cô kinh ngạc là những hang động dường như do đá tự nhiên tạo thành.
Cứ thế, cô bước , mãi trong bóng tối đặc quánh, gần như thấy gì.
Không lối ở , cô chỉ thể dựa cảm giác mà về phía .
Cô lâu, lâu, nhưng vẫn tìm lối , như thể mãi yên một chỗ, vòng trong mê cung.
Không bao lâu, Kiều Hòa bỗng nhận đang một cây cầu nguy nga hùng vĩ.
Dưới cầu là dòng nước lũ cuộn trào, trong đó còn những xác đang vùng vẫy.
Trên cầu, những phiến đá cẩm thạch lạnh lẽo mọc đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực, đến rợn .
Cô sững sờ, đây là ?
Hoa bỉ ngạn… cầu lớn…
Chẳng lẽ đây là cầu Nại Hà?
Kiều Hòa nghiêng đầu, cố gắng nhớ xem là ai, nhưng hiểu , ký ức đều trống rỗng.
Có lẽ vì quá lâu, cảm giác như lang thang hàng trăm năm.
Ý thức của cô sắp mài mòn đến hư vô.
Đôi chân cô lời, từng bước tiến về phía bên cây cầu.
Bờ bên là nơi dẫn đến cõi c.h.ế.t.
Cô dừng , nhưng thể.
Tiến về phía ... từng bước... từng bước...
Một cảm giác rùng rợn khó tả trào dâng trong lòng.
Kiều Hòa nghiến răng, c.h.ử.i thề:
“M* kiếp! qua sông !”
Cô còn sống đủ mà!
Hu hu hu... bao nhiêu đồ ăn ngon còn kịp ăn, cô còn ngủ với một mỹ nam như Bạc Thời Vụ nữa!
Không cam lòng! Cực kỳ cam lòng!!!
Kiều Hòa tức giận giậm chân, phịch xuống, m.ô.n.g đau điếng như sắp nứt tư.
Cô nghiến răng nhăn nhó, nhưng cuối cùng cũng ngăn bước tiếp.
“Không qua... tuyệt đối qua!”
Cô bỗng nhớ tất cả, nhớ là ai, nhớ đàn mèo con, bà bà và Bạc Thời Vụ.
Nhớ cả tiểu bảo bối Kiều Tư tìm .
, còn Thẩm Hoài, cứu cô, cũng cảm ơn chứ.
Còn bao nhiêu chuyện xong, thể c.h.ế.t !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-203-an-mot-mieng-com-cho.html.]
Thế là, nhờ ý chí mạnh mẽ, Kiều Hòa bắt đầu đầu .
đường về chẳng hề dễ .
Mỗi bước chân đều như dẫm sắt nung, đau đến run rẩy, mồ hôi lạnh túa .
Trên vai như ngọn núi nghìn cân đè xuống, mỗi bước đều mệt đến sắp c.h.ế.t.
Dù , cô vẫn bỏ cuộc.
Cô .
Cô qua sông!
Muốn cô c.h.ế.t? Không dễ !
Kiều Hòa hét hát loạn xạ, cố lê từng bước trở về đầu cầu.
Khi chân chạm đất, cảnh vật xung quanh lập tức biến mất.
Không còn hoa bỉ ngạn, còn cầu Nại Hà.
Chỉ còn ánh sáng trắng dịu nhẹ và ấm bao quanh.
Giây tiếp theo, Kiều Hòa chậm rãi mở mắt, vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn sống.
Trước mắt cô là Bạc Thời Vụ, còn Thẩm Hoài đang gục đầu ngủ bên cạnh.
Dưới mắt Bạc Thời Vụ là quầng thâm đậm, khi thấy cô tỉnh , mừng rỡ kêu lên:
“Kiều Hòa!”
Thẩm Hoài giật , ngã nhào khỏi ghế, sóng soài đất:
“Á! Đau c.h.ế.t !”
“Thẩm Hoài, mau qua đây xem tình hình của Kiều Hòa, cô tỉnh !”
Giọng Bạc Thời Vụ khàn khàn, tràn đầy kích động.
Râu cằm lún phún, lôi thôi gợi cảm.
Kiều Hòa thầm nghĩ, bản đúng là hết t.h.u.ố.c chữa .
Khi qua cầu Nại Hà, thứ khiến cô cam lòng nhất là... ngủ với Bạc Thời Vụ.
Còn đầu về chỉ vì chuyện đó nữa chứ.
Chuyện mà , chắc rụng răng mất.
Thôi , chuyện chôn sâu tận đáy lòng, mang theo xuống quan tài.
Cả đời tuyệt đối cho ai !
Thẩm Hoài xoa m.ô.n.g kiểm tra tình trạng cho cô.
Một lát , tươi như hoa:
“Ừm, tệ, tệ! Cực kỳ tệ!
Tiểu Kiều Hòa, em đúng là con cưng của trời!
Hồi phục , dưỡng thêm vài ngày là sẽ khỏe mạnh.”
Bạc Thời Vụ mừng rỡ:
“Thật ? Anh thật chứ?”
Thẩm Hoài gật đầu:
“Có khi nào dối ?”
Bạc Thời Vụ quá xúc động, ôm chặt Kiều Hòa lòng.
Cô choáng váng, là do siết chặt do cơ thể còn yếu, chỉ thấy đầu óc lâng lâng như đang bay mây.
Cảm giác như uống rượu giả .
“Thật quá, Kiều Hòa... thật quá... em ...”
Giọng khàn đặc, run rẩy.
Thẩm Hoài kịp phòng , ép “ăn cơm chó”, suýt nghẹn c.h.ế.t.
Anh định lặng lẽ rút lui, nhưng kịp thì...
Bạc Thời Vụ đột nhiên ngất xỉu!
“Bạc Thời Vụ!!!”
Kiều Hòa hét lên.
“Cái quái gì ?”
Thẩm Hoài cũng hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ dậy kiểm tra.
Kiều Hòa lo lắng:
“Anh ? Có lây...?”
Thẩm Hoài vò đầu bứt tai, khổ:
“Xem ... tám phần là …
mà em đừng lo quá, mới phát bệnh giai đoạn đầu thôi.
Nếu dùng t.h.u.ố.c đúng cách thì vẫn còn năm, sáu mươi phần trăm cơ hội sống sót.”
Đầu Kiều Hòa ong lên một tiếng, cô sớm đoán .
Bạc Thời Vụ nhất định hề nghỉ ngơi, luôn ở bên cạnh chăm sóc cô suốt thời gian qua...