Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 202: Hương Thuốc
Cập nhật lúc: 2025-11-07 05:22:51
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lòng Kiều Hòa dâng lên một cảm giác ấm áp, cô đáp , chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hy vọng thể ngủ …
quả thật cô đ.á.n.h giá thấp sức mạnh của loại virus .
Không những ngủ , trong cơn mơ màng, cô còn gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Kiều Hòa mơ thấy chuyện của kiếp .
Cô mơ thấy Kiều Viên lừa, ăn thịt chính những nhóc mèo con của .
Lại mơ thấy bản thương, nhốt trong căn hầm ẩm ướt, lạnh lẽo, thấy ánh mặt trời, giống như chôn sống trong một chiếc quan tài .
Lúc đó, vì vết thương ở chân mưng mủ nhiễm trùng, Kiều Hòa thường xuyên đau đến mức nửa đêm tỉnh giấc.
Có những khi cố chịu đựng cơn đau mà một lát, những cơn ác mộng kinh hoàng đ.á.n.h thức.
Những giấc mơ của cô luôn hỗn loạn kỳ dị, khi bà nội mất, khi những chú mèo con c.h.ế.t…
Tất cả những , những sinh linh từng đối xử với cô, đều c.h.ế.t cả.
Có một thời gian, Kiều Hòa nghĩ là kẻ khắc tinh trời sinh.
Bằng , vì quan tâm, yêu thương cô đều lượt mất ?
Mãi đến , cô mới hiểu , như thế.
Tất cả đều bắt nguồn từ kẻ xuyên sách .
Cô tương lai của thế giới, rõ sức mạnh của nhà họ Kiều, rằng trong thời mạt thế, họ thể vững vàng sống sót.
Kiếp , chính cô cướp Huyết Ngọc trong tay Kiều Hòa.
Rõ ràng đó là vật bà nội để cho cô…
Nhìn kỹ , Kiều Viên cướp sạch thứ thuộc về cô.
Đến cả tám bé mèo con, cũng để cho cô một đứa.
Cho dù tự tay đ.á.n.h c.h.ế.t Kiều Viên, Kiều Hòa vẫn chẳng thấy hả giận.
C.h.ế.t như thế, quá rẻ cho cô !
Giấc ngủ của Kiều Hòa chẳng yên bình, hầu như nửa đêm đều chìm trong mộng mị, thể cũng cực kỳ khó chịu.
Không qua bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.
Mí mắt sưng húp, cảm giác như cả nội tạng đang bốc cháy.
Bạc Thời Vụ vẫn ở ngay bên cạnh.
Đôi mắt đầy những tia m.á.u đỏ chằng chịt.
Vừa thấy Kiều Hòa tỉnh , liền cúi , khẽ hỏi:
“Thế nào ? Cơ thể em đỡ hơn chút nào ?”
Thẩm Hoài cũng ở đó, chỉ liếc qua ngay tình hình của cô:
“Anh Bạc, cô …
Khó chịu lắm , Tiểu Kiều Hòa?”
Kiều Hòa gượng :
“Thật … vẫn .
Chịu đau lâu , cũng quen, cũng tê dại .”
Thẩm Hoài khẽ thở dài:
“Xin nhé, thể cho em dùng t.h.u.ố.c giảm đau .
Nếu chuyện gì nghiêm trọng xảy , sẽ phát hiện kịp.”
Bạc Thời Vụ nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng cô, chẳng gì.
Giọng Kiều Hòa khàn khàn:
“Đừng như mà, cái đôi nhỏ…
còn c.h.ế.t ! Đừng cái vẻ sầu t.h.ả.m …”
“Cười lên , thích lắm… lắm…”
Cô khẽ thì thầm.
Bạc Thời Vụ ít khi , nhưng mỗi khi , đến mê hồn.
Trong mắt Kiều Hòa, đó là phong cảnh nhất mà cô từng thấy.
Anh , nhưng thể nổi.
Cả khi cố gượng , cũng chỉ là một nụ cứng ngắc, khó coi.
Khóe miệng Thẩm Hoài giật giật, lẩm bẩm:
“ , Bạc, thôi đừng nữa…
Nửa đêm nửa hôm, thôi thấy rợn .”
Bạc Thời Vụ lạnh lùng liếc Thẩm Hoài một cái, sang Kiều Hòa, ánh mắt dịu dàng đến cực điểm.
Thẩm Hoài: “………”
Thật sự bái phục!
Anh Bạc đúng là tiêu chuẩn kép sống!
Kiều Hòa khẽ bật , giọng yếu ớt:
“Cười thật… nhưng mà… đây mới đúng là …”
Cô nhẹ nhàng khép mắt, quá yếu , ngay cả mở mắt cũng thấy mệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-202-huong-thuoc.html.]
Thẩm Hoài xuống bên giường:
“Anh Bạc, để kiểm tra cơ thể cô .”
Bạc Thời Vụ khẽ gật đầu:
“Được.”
Thẩm Hoài bắt mạch, lông mày vẫn nhíu chặt:
“Hình như… tệ hơn .”
Bạc Thời Vụ lập tức căng thẳng:
“Phải bây giờ?”
Thẩm Hoài trầm ngâm một lát:
“Xem tình hình thêm , nếu thật sự … chỉ thể lấy độc trị độc thôi.”
Mồ hôi lạnh chảy lòng bàn tay Bạc Thời Vụ.
Hệ thống Bỏ Mặc cũng lo lắng kém.
Nó hiểu, bản chỉ là một hệ thống, chỉ là dữ liệu, thể "lo lắng" ?
Đáng lẽ, chỉ con mới cảm xúc chứ?
Hay là vì nó hấp thu quá nhiều giá trị cảm xúc, nên sinh cảm giác tương tự như con ?
Hệ thống hiểu, mà giờ cũng chẳng thời gian để hiểu.
Nó sức mới cửa hàng hệ thống, cần hỏi ý kiến Kiều Hòa, trực tiếp tiêu hao hết điểm cảm xúc gần đây để mới.
Biết may mắn thể tìm t.h.u.ố.c đặc trị thì .
Dù nữa, nó cũng ký chủ của c.h.ế.t .
Nếu cô c.h.ế.t, nó chuyển sang thế giới khác việc, sẽ gặp loại ký chủ “quái gở” nào nữa.
Tuy Kiều Hòa tìm cách lợi dụng, vắt kiệt nó, nhưng ít nhất cô vẫn còn nhân tính.
Đáng tiếc là, mới ba bốn , vẫn chẳng t.h.u.ố.c đặc trị nào xuất hiện.
Giá trị cảm xúc cạn dần, dữ liệu hệ thống cũng sắp sụp đổ.
Không còn cách nào khác, chỉ đành phó mặc cho phận.
Kiều Hòa cảm nhận hành động của hệ thống, cô khẽ :
“Đừng… thế là …”
“Dù tìm thuốc… cũng… cũng còn điểm cảm xúc để mua, đúng … tiểu Thống tử…”
Giọng cô càng lúc càng yếu, gần như thể phát tiếng.
Hệ thống thở dài:
【Chỉ cần thuốc, là vẫn còn hy vọng.
Chúng thể tìm cách khác để lấy điểm cảm xúc.】
Kiều Hòa thêm gì, chỉ khe khẽ đáp:
“Cảm ơn… tiểu Thống…”
Ý thức của cô dần trở nên mờ nhạt, từ lúc nào ngất .
【Ký chủ? Kiều Hòa!】
Hệ thống hoảng hốt gọi lớn.
cô còn thấy nữa.
Cùng lúc đó, Thẩm Hoài và Bạc Thời Vụ đồng thời nhận điều bất thường.
Hai lập tức lao đến bên giường.
Bạc Thời Vụ cau mày, gào lên:
“Kiều Hòa! Tỉnh !”
Thẩm Hoài vội kiểm tra mạch của cô, chỉ một lát , sắc mặt đen như mây giông.
“Đưa d.a.o cho !
Nhanh!”
Bạc Thời Vụ lập tức đưa d.a.o cho .
Thẩm Hoài mạnh tay rạch một đường cổ tay , đó dùng tay còn nâng cằm Kiều Hòa, ép cô mở miệng.
Máu tươi chảy , từng giọt rơi xuống, chảy miệng Kiều Hòa.
Bạc Thời Vụ lập tức ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, một hương thơm pha trộn mùi của đủ loại d.ư.ợ.c thảo.
Ban đầu chỉ thoang thoảng, về càng lúc càng đậm.
Anh lập tức nhận , mùi hương tỏa từ chính Thẩm Hoài.
Anh chằm chằm Thẩm Hoài, lo lắng phản ứng của Kiều Hòa.
Thẩm Hoài cho cô uống nhiều, chỉ vài giọt m.á.u tươi, đó khẽ nâng cằm cô lên để m.á.u chảy xuống cổ họng.
Bạc Thời Vụ thấp giọng, đầy lo âu:
“Cô … sẽ thế nào?”
Thẩm Hoài trầm giọng đáp:
“Có lẽ… sẽ đau đớn…”