Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 197: Cô Ấy Tin Tưởng Anh Đến Thế Sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-15 04:12:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạc Thời Vụ bịt mắt nên dĩ nhiên thể thấy vẻ mặt của Kiều Hòa, cũng chẳng mặc mấy cái… quần áo cho cô thế nào.

Anh mò, cầm lên một món đồ mềm mại nhỏ nhắn.

 

Đầu ngón tay khẽ run, cái … rốt cuộc mặc ?

Anh từng giúp ai mặc qua loại quần áo cả.

 

“Kiều Hòa, là em tự...”

Bạc Thời Vụ còn hết cô cắt ngang.

 

thật sự còn chút sức lực nào…”

Giọng cô mềm nhũn, tựa như một đám mây trắng tinh khôi, êm ái phả gương mặt .

 

Bạc Thời Vụ cảm giác như cả thở cũng ngừng .

Anh chỉ thể cẩn thận cầm lấy quần áo, chậm rãi đến cánh tay của Kiều Hòa.

 

“Chỉ cho vị trí cụ thể.”

Giọng trầm khàn.

 

Kiều Hòa liền rõ vị trí và cách.

Bạc Thời Vụ chính xác, giúp cô mặc .

nhanh, vấp khó khăn mới...

 

Đó chính là… mấy cái khuy nhỏ phía , rốt cuộc cài thế nào?

 

Anh dám chạm da thịt của Kiều Hòa, chỉ thể khó nhọc cài từng cái một.

Kết quả là cài xong phía thì phía bung , cài phía thì phía lệch vị trí…

 

Bạc Thời Vụ: “…………”

 

Sớm như học cách giúp con gái mặc đồ .

Giờ thì , mồ hôi trán đều rịn , vẫn thể mặc xong cho cô.

 

Kiều Hòa nhịn bật , thở nóng rực phả cổ , khiến như dấy lên một luồng điện mỏng manh.

 

“Ngốc c.h.ế.t .”

Giọng cô mang chút nũng nịu.

 

từng giúp ai mặc cả.”

Yết hầu Bạc Thời Vụ căng chặt, bàn tay to kiên nhẫn thao tác, cuối cùng cũng cài xong tất cả.

 

Anh vội vàng lùi , thở phào:

“Xong .”

 

Kiều Hòa yếu ớt :

“Còn mấy cái khác nữa…”

 

Bạc Thời Vụ: “………………”

Cũng đúng.

 

Anh chỉ thể c.ắ.n răng giúp cô mặc hết, ngón tay thỉnh thoảng chạm bàn chân và bắp chân mảnh mai.

Cơ thể thiếu nữ gầy yếu nóng rực, làn da mềm mịn, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ thương.

 

Bạc Thời Vụ nín thở, một giúp cô mặc xong bộ.

Anh thở hắt , tháo khăn che mắt xuống, chỉ thấy Kiều Hòa khép hờ mắt, dường như ngủ .

 

Thì nãy giờ chỉ là căng thẳng.

Mặt vẫn nóng, bất giác bật khẽ:

“Thật là…”

 

Không là cô gan lớn là quá tin tưởng nữa.

Trong cảnh thế mà cô vẫn thể ngủ .

 

cũng , ngủ nhiều nghỉ nhiều thì thể mới mau hồi phục.

 

Sau khi Kiều Hòa ngủ, Bạc Thời Vụ liên tục chú ý đến tình trạng của cô.

Hễ phát sốt cao là chườm lạnh, cho uống t.h.u.ố.c hạ sốt.

 

t.h.u.ố.c chỉ trị ngọn chứ trị gốc, nhất là đó Kiều Hòa từng nôn máu.

Bề ngoài vẻ , nhưng nội tạng bên trong thì thế nào?

 

Nếu lây đến phổi thì hậu quả sẽ khôn lường.

 

Bạc Thời Vụ lập tức tra cứu các thông tin liên quan đến bệnh dịch hạch, đó phán đoán sơ bộ:

Tình trạng của Kiều Hòa nặng, giai đoạn đầu, thể xâm nhập phổi.

 

Rất nguy hiểm.

 

Cả một ngày trời, Bạc Thời Vụ bận rộn lo lắng hạ sốt cho Kiều Hòa.

Ban đầu, thể do t.h.u.ố.c tác dụng, nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống 39 độ.

chẳng bao lâu...

 

Chỉ trong vòng một giờ, nhiệt độ cơ thể cô bùng phát, vọt thẳng hơn 40 độ.

Kiều Hòa bắt đầu lơ mơ, còn xuất hiện cả co giật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-197-co-ay-tin-tuong-anh-den-the-sao.html.]

Bạc Thời Vụ dọa đến mức chườm lạnh, theo dõi tim mạch và huyết áp cho cô.

Suốt cả một đêm, dám chợp mắt, sợ rằng Kiều Hòa sẽ qua nổi.

 

Đến sáng hôm , ngoài cửa sổ chẳng đổ mưa lớn.

 

Bạc Thời Vụ cảm thấy thể cứ chờ c.h.ế.t.

Anh thuốc, nhưng cơ thể Kiều Hòa thế nào thì rõ.

Nghĩ nghĩ , quyết định ngoài tìm bác sĩ.

 

Thế nhưng trong cảnh , thực sự khó tìm bác sĩ.

Bệnh viện thể ngập nặng vì lũ lụt.

Khắp nơi thương hoặc thi thể, bác sĩ lo còn chẳng xong, ai thể đến chẩn trị cho Kiều Hòa?

 

, cũng thử.

Anh thể tiếp tục chờ đợi, nếu tình trạng của Kiều Hòa sẽ càng thêm tệ.

 

Bạc Thời Vụ cúi xuống gọi:

“Kiều Hòa, tỉnh dậy, ngoài một chuyến.”

 

Kiều Hòa gắng gượng mở mắt, mặt chỉ mơ hồ thấy bóng dáng .

 

“Ra ngoài… gì?”

 

“Đi tìm bác sĩ.”

Anh khẽ .

 

Cô lắc đầu:

“Đừng ngốc thế… chẳng bác sĩ …”

 

“Lỡ như thì ?”

 

“Không … dù … họ cũng sẽ … đến đây.”

Kiều Hòa quá hiểu lòng .

Nếu cô  dịch hạch,  chạy còn chẳng kịp, ai mà dám đến chứ?

 

Chỉ tên ngốc như Bạc Thời Vụ mới .

 

vẫn thử. Em cứ nghỉ ngơi, mở sẵn giám sát trong phòng, gì thì gọi bà.”

Anh gương mặt trắng bệch gầy gò của Kiều Hòa, khẽ :

sẽ về nhanh thôi.”

 

Kiều Hòa khuyên đừng phí công, nhưng sẽ , chỉ đành nhỏ:

“Anh nhanh về… tìm thấy thì mau trở về…

sợ… khi c.h.ế.t, kịp cuối.”

khổ.

 

Sắc mặt Bạc Thời Vụ lập tức đổi:

“Đừng mấy lời xui xẻo.”

 

“Kiều Hòa, em nhất định sẽ sống.”

Anh trầm giọng , đó dặn dò Lâm Xảo qua thiết giám sát.

 

Lâm Xảo lo đến phát , Kiều Hòa thế , bà càng đau lòng thôi.

Bảy bé mèo đều bu quanh, lo lắng Kiều Hòa giường.

Chúng kêu meo meo ngừng, như trò chuyện với cô.

 

Đáng tiếc, Kiều Hòa còn sức để nhiều, chỉ thể miễn cưỡng an ủi chúng rằng cô tạm thời , bảo chúng đừng lo.

 

Sau đó, Bạc Thời Vụ rời .

 

Đôi mắt Kiều Hòa ánh lên bi thương, cô dự cảm thể sẽ chống đỡ bao lâu nữa.

 

“Hệ thống, xem còn sống mấy ngày?”

khổ.

 

Hệ thống Bỏ Mặc thở dài:

【Nhiều lắm là hai ngày.】

 

“Ừ… cũng thôi.

cảm giác bây giờ chuyện phần giống con đó, Thống Tử…”

 

【Có lẽ . Ký chủ, cố gắng thêm chút nữa , sẽ kỳ tích.】

 

“Thôi an ủi gì… trừ phi t.h.u.ố.c đặc trị… thì xác suất sống sót gần như bằng .”

 

Hệ thống trầm mặc một lát, :

【Hiện giờ đúng là , nhưng cô cố gắng thêm một chút, lỡ như Bạc Thời Vụ tìm bác sĩ thì .】

 

Kiều Hòa đáp.

Trong tình cảnh , đưa bác sĩ về, khó chẳng khác nào lên trời.

 

ngờ rằng...

Bạc Thời Vụ thật sự đưa một bác sĩ trở về.

 

Chỉ điều, vị bác sĩ đó là…

Loading...