Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 196: Sao Mặt Lại Đỏ Hơn Rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-15 02:37:24
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , ý thức của Kiều Hòa mơ mơ màng màng, cô cơn sốt thiêu đốt đến choáng váng đầu óc.
Thế nên ngay cả việc Bạc Thời Vụ giúp cô quần áo, cô cũng .
Nếu , chắc chắn cô sẽ lập tức từ chối.
Một cô gái từ nhỏ đến giờ vẫn đơn thuần, từng yêu đương, thể để khác quần áo cho chứ?
Bạc Thời Vụ chẳng tạp niệm gì, điều lo lắng nhất bây giờ chính là tình trạng cơ thể của Kiều Hòa.
Khi bàn tay chạm cô, cảm thấy cả thể cô đều nóng bỏng như lửa.
Trái tim run lên, khẽ cởi bỏ quần áo Kiều Hòa, đó lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh.
Ngày thường Kiều Hòa ưa sạch sẽ, Bạc Thời Vụ thấy cô chịu đựng dịch hạch, trong bộ dạng nhơm nhớp, khó chịu như thế.
Động tác của Bạc Thời Vụ vô cùng cẩn trọng, sợ chạm những chỗ nên chạm.
cho dù cẩn thận, vẫn khó tránh khỏi chạm đến vài nơi mẫn cảm…
Anh lập tức nhắm chặt mắt, khàn giọng lẩm bẩm:
“Yên tâm, sẽ mở mắt …”
Ngay đó, bàn tay lớn của Bạc Thời Vụ chợt khựng .
Không vì gì khác, mà vì dường như chạm thứ chất lỏng kỳ quái, dính nhớp, mang theo mùi m.á.u nhàn nhạt.
Tim thắt chặt, theo bản năng mở mắt .
Không ngoài dự liệu...
Trên Kiều Hòa đầy những vết thương, lớn nhỏ chằng chịt, mà ghê .
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Thời Vụ lập tức hiện lên vẻ căng thẳng, khóe mắt đỏ ửng, giọng run rẩy:
“Sao đầy thương tích thế …”
Anh , đêm qua lúc Kiều Hòa rời , vì quá vội vã kiệt sức, nên ngã bao nhiêu .
Trên đầy rẫy vết thương, đặc biệt là đầu gối và khuỷu tay, bầm tím một mảng, đáng sợ.
Bạc Thời Vụ vội vàng tìm t.h.u.ố.c mỡ trị ngoại thương trong đống d.ư.ợ.c phẩm.
Anh nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho cô, đó bôi thuốc, băng bó.
Động tác cẩn thận dịu dàng, như thể đang đối đãi với bảo vật quý giá nhất thế gian .
Trong lúc đó, Kiều Hòa dần dần tỉnh .
Có lẽ nhờ t.h.u.ố.c hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, cô còn khó chịu như .
Khi mở mắt , điều đầu tiên Kiều Hòa thấy chính là Bạc Thời Vụ.
“Anh…”
Cô mấp máy môi, đôi môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt.
Ngay giây tiếp theo, Kiều Hòa chợt phát hiện trần trụi .
Mà Bạc Thời Vụ đang “động tay động chân” cô???
Cả cô như hóa đá, trợn tròn mắt, yếu ớt thét lên:
“Anh… đang gì …
Không ngờ đấy, cái đuôi nhỏ, thì là....”
Lời còn dứt giọng vui mừng của Bạc Thời Vụ cắt ngang:
“Em tỉnh ?”
“Kiều Hòa, em cảm thấy thế nào? Người còn khó chịu ?”
Ánh mắt đầy lo lắng.
“Có khát , lấy nước.”
Kiều Hòa ngẩn ngơ.
Bạc Thời Vụ cô với ánh mắt hết sức nghiêm túc, trong mắt chỉ sự quan tâm, chẳng hề chút ham nào khác.
Cô lập tức cứng họng, vì vành tai đỏ lên.
May mà lúc cô vẫn sốt cao, làn da trắng mịn ửng hồng, gương mặt hệt như con tôm chín đỏ au.
Bạc Thời Vụ bất chợt ghé sát, gương mặt tuấn mỹ vô song gần ngay mắt.
Tim Kiều Hòa đập loạn, cả như sắp bốc cháy.
“Sao mặt em đỏ hơn ?”
Bạc Thời Vụ khàn giọng, đưa bàn tay thon dài đặt lên trán cô.
Sau đó mày nhíu chặt:
“Không , em sốt quá nặng, giúp em hạ nhiệt.”
Nói , lấy khăn, rượu và nước sạch.
Anh thấm rượu khăn, tự nhiên giúp cô lau cổ, cánh tay, bắp đùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-196-sao-mat-lai-do-hon-roi.html.]
Hoàn cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Trái , Kiều Hòa hổ c.h.ế.t.
Cô nghiến răng, thẹn đến mức chỉ tìm cái lỗ chui xuống.
Khi Bạc Thời Vụ lau xong một lượt, Kiều Hòa rốt cuộc vẫn nhịn nổi, c.ắ.n răng thều thào:
“Có thể… cho mặc quần áo .”
Âm thanh nhỏ đến mức Bạc Thời Vụ suýt thấy.
Động tác của chợt khựng , cánh tay run lên như điện giật, vội rụt .
Đôi mắt nên cho .
C.h.ế.t tiệt, khi nãy cởi quần áo của cô, mải xử lý vết thương và hạ sốt, nên quên béng mất…
Khuôn mặt hảo trắng trẻo của Bạc Thời Vụ lập tức đỏ bừng, kéo dài đến cả tai và cổ.
Anh nhắm mắt, khàn giọng :
“… gọi bà bà lấy đồ ngủ cho em.”
Sau đó ở cửa gọi to:
“Bà bà, ơn lấy giúp đồ ngủ của Kiều Hòa.”
Kiều Hòa yếu ớt lên tiếng:
“Này… cái đuôi nhỏ, còn cả áo lót với quần lót nữa…”
Tai Bạc Thời Vụ khẽ giật, chỉ thể c.ắ.n răng :
“Bà bà, còn cả áo lót với quần lót.”
Ngoài cửa, Lâm Xảo lập tức dựng thẳng tai:
“Cái gì? Con đồ cho A Hòa?
Không , nam nữ thụ thụ bất ! Để cho con bé…”
Chưa kịp hết, Bạc Thời Vụ cắt lời:
“Bà thể , căn phòng chúng con lây nhiễm, hơn nữa Kiều Hòa thương tích, bà cũng xử lý .
Bà yên tâm, con luôn nhắm mắt, tuyệt đối sẽ điều gì kỳ lạ với cô .”
Nghe , Kiều Hòa buồn bất lực, nước mắt suýt rơi vì quá nhiều.
Trên đời đàn ông dễ thương đến thế chứ?
Vừa nghiêm túc, mạnh mẽ… còn dễ đỏ mặt.
Chỉ cần khẽ trêu một chút là mặt liền đỏ ửng.
Cười mà nước mắt lăn dài, giờ Kiều Hòa mới nhận , Bạc Thời Vụ một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng cô.
Chỉ là, cô chắc còn sống bao lâu.
là phận trêu ngươi.
Ngoài cửa, Lâm Xảo vẫn căng thẳng dặn dò, còn cảnh cáo Bạc Thời Vụ:
“Tuyệt đối thể A Hòa nhà ! Nếu sẽ liều c.h.ế.t xông đấy!”
Bạc Thời Vụ đáp:
“Bà yên tâm, cứ để đồ cửa, con lấy ngay.”
Lâm Xảo tạm yên lòng, để đồ ở cửa, đó cùng đàn mèo con lui về góc cầu thang tầng hai, gọi lớn:
“Được , lấy !”
Lúc , Bạc Thời Vụ còn cẩn thận dùng vải che kín mắt, sợ lỡ thấy cơ thể Kiều Hòa.
Anh lấy đồ xong liền đóng cửa , dựa trí nhớ trở về bên giường, đặt quần áo xuống, nhẹ giọng :
“Đã mang đến .”
Nhìn thấy vành tai đỏ ửng của , Kiều Hòa nảy sinh ý định trêu chọc.
“… sức, giúp mặc …”
Giọng cô khàn khàn, thật sự cũng chẳng còn sức, chỉ thể nhờ “cái đuôi nhỏ” .
Bạc Thời Vụ do dự:
“ …”
“Không mà, sẽ chỉ cho , cứ theo là …”
Kiều Hòa khẽ, trong mắt ánh lên ý tinh nghịch.
Anh sững , đó gật đầu:
“Được.”
“Vậy… mặc cái nhé…”
Giọng Kiều Hòa yếu ớt vang lên.