Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 195: Đừng Hòng Đẩy Tôi Ra

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:57:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Kiều Hòa! Kiều Hòa, thấy ?”

Bạc Thời Vụ căng thẳng kêu lớn.

Anh hô hấp nhân tạo, ép tim cho cô.

 

Khi thấy Kiều Hòa khẽ mở mắt, kích động gọi to tên cô.

Thế nhưng, ánh mắt Kiều Hòa vẫn còn mơ hồ, Bạc Thời Vụ tiếp tục hô hấp nhân tạo.

 

Anh thể mất cô!

Tuyệt đối thể!

 

Khi môi chạm môi Kiều Hòa nữa, Kiều Hòa bỗng dùng hết sức hét lên:

“Đừng chạm !”

 

Bạc Thời Vụ khựng , nhưng vẫn kích động ôm chặt lấy cô:

“Em thấy hơn ? Kiều Hòa!

Có chỗ nào thoải mái ? đưa em tìm bác sĩ!”

 

Nói xong, định bế Kiều Hòa rời .

Kiều Hòa gắng sức đẩy , sắc mặt u ám hẳn, vội vàng lùi phía .

lây bệnh cho Bạc Thời Vụ và mấy bé mèo con.

 

ngay giây , Kiều Hòa liền thấy vệt m.á.u đen nơi khóe môi , là m.á.u cô ho .

Mà khi nãy, hô hấp nhân tạo cho cô…

 

Trước mắt cô lập tức trở nên mờ mịt, Kiều Hòa gần như sụp đổ, hét lên:

“Cái đuôi nhỏ! Anh ngốc ? Tại hô hấp nhân tạo cho ?

  mắc dịch hạch ! Là dịch hạch đó! Anh dịch hạch là gì ?

Đây là bệnh thể chữa khỏi… sẽ c.h.ế.t đấy, chắc chắn sẽ c.h.ế.t!”

 

Kiều Ly cùng Bạc Thời Vụ đều chạy đến bên cạnh cô, một một mèo chẳng màng đến cái gọi là dịch hạch.

 

Kiều Hòa gần như phát điên, run giọng :

“Đừng đến gần… đừng! lây cho các !”

 

Kiều Ly dừng bước, đôi mắt ánh lên vẻ đau buồn, như thể bỏ rơi.

[Ma ma, con dịch hạch là gì, cũng quan tâm.

đau đớn đến mức ngay cả thở, mùi hương cũng đổi .

Mẹ… khó chịu, buồn. bọn con còn đau hơn, buồn hơn.]

 

Trái tim Kiều Hòa như xé toạc.

Cô lắc đầu, c.ắ.n răng :

“Bảo bối, là của … Mẹ là để bảo vệ các con, thấy các con c.h.ế.t…”

 

Ánh mắt mèo con như ngấn lệ, giọng nó kiên định:

[ ơi, bọn con cũng thấy c.h.ế.t.]

 

Kiều Hòa cứng đờ tại chỗ.

Cô thấy Bạc Thời Vụ từng bước đến, đó bất ngờ siết chặt ôm lấy cô.

Thân thể đàn ông run run, rõ là vì quá hoảng loạn quá kích động.

thể cảm nhận nhịp tim dồn dập trong n.g.ự.c .

 

Kiều Hòa đẩy , nhưng Bạc Thời Vụ ôm càng chặt hơn.

 

“Đừng hòng đẩy .”

Giọng khàn đặc.

 

Sức lực siết , như hòa tan cô cơ thể :

“Kiều Hòa, em đẩy .

dính m.á.u của em , bây giờ và em giống .

Em đẩy đẩy, kết quả cũng như .”

 

Cả Kiều Hòa như đóng đinh tại chỗ, nước mắt ào ạt rơi xuống, ngăn .

ngờ thể nhiều đến thế, nước mắt chảy mãi, ướt cả áo .

 

Kiều Ly khẽ kêu “meo” một tiếng, định đến gần, nhưng Bạc Thời Vụ chặn :

“Kiều Ly, đừng đến gần. Hiện giờ con vẫn an .

Cho nên tuyệt đối đừng đến gần. Yên tâm, sẽ chăm sóc Kiều Hòa.

Nếu trụ nổi… lúc đó sẽ nhờ các con chăm sóc cô .”

 

Đôi mắt của Kiều Ly run run, nó hiểu rõ ý , cũng thấu hiểu tình cảm của dành cho .

Quả thật, đàn ông giống bọn đàn ông cặn bã khác.

 

Kiều Ly lặng lẽ lùi vài bước, khe khẽ kêu một tiếng, xem như đồng ý.

 

Kiều Hòa ngẩn ngơ, chẳng còn sức để chống cự nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-195-dung-hong-day-toi-ra.html.]

“Anh…”

 

Cô khẽ lẩm bẩm, nước mắt rơi mãi dừng.

Chắc hẳn bây giờ gương mặt cô xí, méo mó đến t.h.ả.m hại.

 

Bạc Thời Vụ dịu dàng lau khô nước mắt má cô, nhẹ giọng :

“Đừng nữa, giữ sức , chúng về nhà thôi.”

 

Tim Kiều Hòa run b.ắ.n lên.

Về nhà…

 

Về nhà?

Cô cũng nhà ?

 

Nước mắt vỡ òa, cô đến mức vai run lên, nhưng phát tiếng nào.

 

“Bạc Thời Vụ… tại , sẽ c.h.ế.t đấy… sẽ c.h.ế.t mất…”

Giọng cô run rẩy, tầm mắt mơ hồ, gắng mở mắt để rõ gương mặt .

 

ánh mắt chỉ sâu thẳm cô, khẽ :

“C.h.ế.t thì chứ. thấy em c.h.ế.t trong cô độc và đau đớn.

sẽ tìm cách cứu em, cho nên em nhất định kiên trì.”

 

Những lời khắc sâu tim Kiều Hòa, khiến hàng mi cô run rẩy, cô gần như dám tin tai .

Khoảnh khắc , cô Bạc Thời Vụ bế trong vòng tay như công chúa.

 

Kiều Hòa khẽ lẩm bẩm:

“Đồ ngốc… ngốc quá…”

 

Khóe môi Bạc Thời Vụ khẽ nhếch lên, ánh mắt in rõ gương mặt cô.

 

“Không ngốc.”

Anh .

 

“Kiều Ly, chúng .”

Bạc Thời Vụ liếc xung quanh, phát hiện Kiều Nhất Mộc và Kiều Viên nhân lúc cứu Kiều Hòa mà bỏ chạy mất dạng.

Đôi mắt lạnh lẽo, tạm bỏ qua, nhưng tuyệt đối sẽ tha cho đám nhà họ Kiều.

 

Dọc đường, Kiều Hòa còn sức để thêm gì, chỉ mơ mơ hồ hồ, lúc tỉnh lúc mê.

Toàn nóng bừng, rét run.

 

Về đến nhà, mấy bé mèo con ùa đến, nhưng Bạc Thời Vụ ngăn .

 

“Đừng đến gần. tiếp xúc với Kiều Hòa , tạm thời cứ để chăm sóc cô .”

Giọng trầm thấp.

 

Sáu bé mèo con , Kiều Ly bước lên, nhỏ:

[Nghe .]

 

Kiều Cẩn lo lắng hỏi:

[Thật sự chứ? Tên hai chân …]

 

Kiều Ly gật đầu, gương mặt lạnh lùng thoáng hiện vẻ dịu dàng:

[Sẽ thôi, tin .   tận mắt thấy thể vì những gì.

Chuyện đó, bình thường nào cũng .

Anh sẽ hại , các yên tâm.]

 

Đám mèo con vẫn lo lắng Kiều Hòa, nhưng dám đến gần, chỉ thể khe khẽ kêu meo meo, bày tỏ sự lo lắng.

 

“Bà bà, lát nữa phiền bà mang đồ qua, nhưng cứ để ngoài cửa thôi, đừng đến gần.”

Bạc Thời Vụ dặn dò.

“Với , nhớ mặc đồ bảo hộ khi mang sang.”

 

Lâm Xảo lo đến rơi nước mắt, nhưng bà cũng hiểu là thể tiến đến gần.

Nếu , tất cả sẽ lây bệnh.

 

Hiện tại, chỉ Bạc Thời Vụ là tiếp xúc trực tiếp với Kiều Hòa, mèo con vẫn còn an .

kiên cường, nếu , cuối cùng sẽ chẳng còn ai chăm sóc Kiều Hòa và đàn mèo con mà cô yêu thương nữa…

 

Bạc Thời Vụ bế Kiều Hòa phòng, nhẹ nhàng chạm trán cô, nóng rực.

Áo quần cô lấm lem, dính đầy mồ hôi, bùn đất và máu.

Ánh mắt trầm xuống, tiên cho cô uống t.h.u.ố.c hạ sốt và kháng viêm.

 

Sau đó, nhắm mắt , khẽ một câu:

“Kiều Hòa, để giúp em quần áo, em đừng cử động.”

Loading...