Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 192: Tỉnh Dậy Đi, Có Nguy Hiểm!
Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:40:17
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh ban mai rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của Kiều Hòa, cô xuống trong một căn nhà cũ nát.
Xung quanh chẳng ai, cho dù cô c.h.ế.t ở đây, chắc cũng sẽ hại đến khác…
Kiều Hòa nghĩ, dịch hạch chắc chắn bắt đầu lan rộng khắp nơi .
Dù thì căn bệnh quá lợi hại, một khi nhiễm, chỉ con đường c.h.ế.t.
Người thực sự thể chống đỡ nổi, sẽ bao nhiêu đây?
Kiều Hòa khẽ.
Ngay cả cô cũng chắc chống đỡ nổi.
Tay chân vô lực, rã rời.
Cô đang sốt bao nhiêu độ, chỉ rằng ngay cả sức dậy bản cũng .
Thật sự là… kiếp cô gì ác, kiếp sống gặp chuyện ?
Đây là báo ứng của cô… ?
Kiều Hòa chậm rãi khép mắt , hàng mi cong dài của cô khẽ run, tựa như cánh bướm đen đang rung nhẹ.
Không cách nào sống sót, trừ khi thức tỉnh dị năng trị liệu cực kỳ mạnh mẽ…
Chỉ tiếc, đám mèo con cũng thức tỉnh dị năng .
Hệ thống Bỏ Mặc cũng mang vẻ nghiêm trọng, giọng như thể đang an ủi:
【Cô cố chịu thêm chút nữa, nếu thật sự chịu nổi, sẽ giúp cô chặn bớt cảm giác đau.】
Kiều Hòa đó suy nghĩ, cô hỏi hệ thống:
“Cậu là một hệ thống, nếu c.h.ế.t, sẽ ?”
Hệ thống Bỏ Mặc đáp khẽ:
【 là một chuỗi mã lệnh. Nếu cô c.h.ế.t, sẽ tìm ký chủ tiếp theo.】
Khóe môi Kiều Hòa nhếch lên:
“Vậy thì , còn tưởng… cũng sẽ c.h.ế.t.”
Hệ thống ngẩn :
【 vốn sinh vật sống, gì đến chuyện c.h.ế.t.】
Kiều Hòa nhạt, thêm.
Cô khép mắt, định ngủ một lúc để giảm bớt sự đau đớn đang lan khắp cơ thể.
cô thất bại, bởi cơn đau quá dữ dội, như đau đến tận xương tủy, khắp nơi, thể diễn tả .
Chỉ cần nghĩ đến việc nội tạng của sẽ dần dần xuất huyết, đó tan thành máu, cuối cùng chỉ còn một lớp da đáng sợ…
Cô liền c.h.ế.t ngay lúc .
Quá xí!
Cô c.h.ế.t trong bộ dạng như .
Hệ thống Bỏ Mặc như thấy tiếng lòng của cô, bất lực :
【Ký chủ, thật cô cũng cần bi quan như .
Thể chất hiện tại của cô khác bình thường.
Biết , cô vượt qua thì ?】
Kiều Hòa khẽ khổ:
“ cảm thấy vận may đó sẽ đến với …”
“Nếu đau đến chịu nổi nữa, hãy giúp chặn hết cảm giác đau nhé.”
Cô thì thầm.
Cô sợ đau.
Kiếp kiếp đều sợ.
đôi khi, Kiều Hòa chỉ thể giả vờ như sợ, vì chỉ như ...
Chỉ điên hơn, liều hơn khác,cô mới thể sống sót trong tận thế tàn nhẫn .
Khóe mắt cô đỏ lên, cô co như một đứa trẻ, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống…
Quá đau đớn…
Cô gần như cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể , cảm giác xâm chiếm từng chút một khiến hoảng sợ.
Hệ thống Bỏ Mặc im lặng lâu.
Nó vẫn luôn kiểm tra tình trạng cơ thể Kiều Hòa, nhưng tình hình vẫn tệ.
Hệ thống cũng bất lực.
Trong kho hệ thống vốn t.h.u.ố.c đặc trị vaccxin của bệnh .
Cho dù Kiều Hòa đủ giá trị cảm xúc, cũng thể mua .
Tệ hơn nữa, vì đó cô cứu Lâm Xảo, giờ cô còn một chút giá trị cảm xúc nào.
Hệ thống Bỏ Mặc chỉ thể dùng lời khuyến khích cô cố gắng thêm một chút, kiên trì…
Tuy nhiên, Kiều Hòa hôn mê, thấy giọng của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-192-tinh-day-di-co-nguy-hiem.html.]
Trời dần sáng, ánh trắng của buổi sớm tan .
Cô chỉ thấy càng lúc càng lạnh, càng lạnh...
Như thể đang ở trong hầm băng, rét run .
Cô rơi cơn ác mộng khủng khiếp.
Trong mơ, cô thể gì, chỉ thể bắt nạt, quỷ dữ bắt nạt, thậm chí là những con quái vật kỳ hình dị trạng.
Chúng nuốt chửng cô, ngay cả xương cũng buông tha.
Kiều Hòa cố vùng vẫy tỉnh dậy, nhưng thất bại.
Cô thực sự thể mở mắt, ý thức như đang dần tan biến, theo sự điều khiển của bản .
Cô nghĩ, nếu thể đau như thế , nếu thể ngủ mãi dậy… thì bao.
Ngay giây tiếp theo, bên tai Kiều Hòa bỗng vang lên âm thanh cơ giới quen thuộc:
【Kiều Hòa! Tỉnh !】
【Mau tỉnh ! Có nguy hiểm!】
Lần đầu tiên, giọng máy móc của hệ thống Bỏ Mặc trở nên kích động và căng thẳng như thế.
Kiều Hòa chỉ cảm thấy lạ, cô mở bừng mắt, những cơn ác mộng đuổi theo cô tan biến trong tiếng hét của chính chúng.
Đập mặt cô là một bóng đen thẫm.
Cô kỹ.
Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Quả nhiên, Kiều Viên vẫn c.h.ế.t, còn cả Kiều Nhất Mộc nữa, bằng cách nào mà cũng sống sót.
Lúc , hai ở cửa, mặt đầy căng thẳng chằm chằm Kiều Hòa.
Kiều Nhất Mộc nghiến răng:
“Sao gặp con khốn nữa?”
Kiều Viên Kiều Hòa đ.á.n.h cho ám ảnh, cô kích động nép lưng Kiều Nhất Mộc, run rẩy :
“Là… là Kiều Hòa! Anh ơi, chúng tuyệt đối đừng đến gần cô ! Người quá đáng sợ…”
Kiều Nhất Mộc nheo mắt, lạnh giọng:
“Kiều Hòa, cô ở đây? Lại định gì?”
Kiều Hòa lười để ý đến họ, chỉ thong thả :
“Anh quản gì? Ngược là đó, Kiều Nhất Mộc, còn c.h.ế.t ?
tận mắt thấy đ.â.m d.a.o tim đấy.”
Kiều Nhất Mộc nhếch môi lạnh, đắc ý :
“Cô quên là bác sĩ phẫu thuật ? Kiều Hòa, hơn nữa còn là dị năng giả.
thức tỉnh dị năng hệ chữa trị. Bệnh gì cũng thể chữa, đặc biệt là ngoại khoa.”
Hắn từ cao xuống Kiều Hòa, khinh miệt:
“Nhìn cô giống như bệnh . Sao, Bạc Thời Vụ và đám mèo của cô bỏ rơi ?”
Kiều Hòa khẽ khẩy:
“Anh tưởng ai cũng giống ? Chỉ mưu lợi.”
Kiều Nhất Mộc trợn mắt, tức đến tái mặt:
“Cô…!”
“ là mồm miệng độc địa. thấy cô vì bệnh nên mới bọn họ bỏ thôi!”
Kiều Viên ác độc cô, cũng chẳng còn giả bộ yếu ớt đáng thương mặt Kiều Nhất Mộc nữa, trực tiếp buông lời cay độc.
Dù thì mối thù giữa họ và Kiều Hòa kết thành.
Lúc , trong mắt Kiều Nhất Mộc, Kiều Viên là kẻ yếu, chắc chắn sẽ về phía cô .
Còn Kiều Hòa, kiếp , ! Kiếp nữa! Cũng tuyệt đối thể gột rửa sạch sẽ.
Ha ha ha ha…
Thật là khoái chí khi thấy Kiều Hòa t.h.ả.m hại như .
Kiều Viên định tiến gần Kiều Hòa, Kiều Nhất Mộc kéo .
“Đừng qua đó, coi chừng cô giở trò!”
Kiều Nhất Mộc cảnh giác .
Trước đây, họ từng Kiều Hòa trêu chọc, nên dĩ nhiên là đề phòng cô.
Kiều Hòa liếc họ một cái, mặt cảm xúc, :
“Nếu là các , qua đây g.i.ế.c luôn .
Nhìn bệnh thế mà còn nhanh tay , định đợi đến khi nào nữa?”
“Kiều Nhất Mộc, sợ đến thế ?”
Kiều Hòa như .