Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 190: Mẹ Thật Kỳ Lạ
Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:48:33
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạc Thời Vụ và mấy nhóc con như đóng băng tại chỗ, im nổi một câu.
Anh hiểu tại Kiều Hòa những lời như , đột nhiên nổi nóng, còn tự nhốt trong phòng nhỏ.
Bảy nhóc mèo con càng thêm ngỡ ngàng, chúng như hóa đá.
Kiều Cận lo lắng :
[Ma ma… rốt cuộc ? Sao tự nhiên hung dữ với bọn con?]
[Ma ma, chuyện gì ? Có gì thể từ từ mà.]
Giọng Kiều Ly run run, nó cũng hiểu tại trở nên như thế .
Mấy đứa nhỏ như Kiều Bộ cũng .
Kiều Ẩn còn tiến lên cào cửa, cào kêu:
[Ma ma, mở cửa . Mẹ ? Có mơ thấy ác mộng ?]
Kiều Hoa ngây chằm chằm cánh cửa đóng chặt, giọng run run kêu meo meo.
Không hiểu vì , Kiều Hoa sợ. Nó luôn cảm giác Kiều Hòa gặp chuyện gì đó…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ định bỏ bọn nó ?
Đàn mèo con đồng loạt nghĩ đến điều , nhưng nhanh gạt bỏ ngay.
Bởi vì… bởi vì sẽ bỏ rơi chúng.
Mấy đứa nhỏ hiểu rõ tấm lòng của Kiều Hòa.
Dù chuyện gì xảy , cô cũng sẽ bỏ rơi chúng.
Trước đây Kiều Hòa cũng từng nghĩ như thế.
giờ đây, cô buộc .
Khi bản trở thành gánh nặng cho đàn mèo con và Bạc Thời Vụ cùng Lâm Xảo, thứ đều khác.
Bạc Thời Vụ gõ cửa, lạnh giọng:
“Kiều Hòa, rốt cuộc cô ?”
Kiều Hòa đáp.
Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi, chuẩn trốn .
Bởi cô , nếu còn chần chừ, Bạc Thời Vụ chắc chắn sẽ phá cửa xông .
Người như , cô thể hại …
Còn đàn mèo con nữa, chúng cũng là động vật vú, nhỡ lây bệnh thì…
Kiều Hòa dám manh động, trong tay họ căn bản chẳng t.h.u.ố.c trị bệnh dịch hạch .
Đây chính là căn bệnh từng hoành hành khắp nhân loại.
Đến giờ vẫn t.h.u.ố.c đặc trị…
Trong tay cô đương nhiên cũng .
Hệ thống rõ, trừ khi cô tự chịu đựng vượt qua căn bệnh , nếu … chỉ con đường c.h.ế.t.
C.h.ế.t...
Mắt Kiều Hòa đỏ ngầu, tròng mắt nổi lên tia m.á.u đỏ.
Nước mắt vô thức dâng đầy khóe mắt.
Cô lên tờ giấy một đoạn, gửi cho Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo và… mấy đứa mèo con.
Xem như bức thư tuyệt mệnh khi c.h.ế.t.
Ngoài cửa vang lên tiếng mèo con kêu gấp gáp, xen lẫn tiếng Bạc Thời Vụ đập cửa dồn dập.
Tay Kiều Hòa run lẩy bẩy, cầm bút cũng vững.
Nước mắt lẫn mồ hôi chảy xuống cằm, nặng nề nhỏ lên tờ giấy trắng tinh.
Chữ đen nền trắng, rõ ràng rành mạch.
Cô sắp xếp việc thỏa, duy nhất sắp xếp… là bản .
Cô rời khỏi đây…
Không thể tiếp tục ở , nếu , cô thể sẽ lây bệnh cho họ.
Giọng Bạc Thời Vụ càng lúc càng nóng ruột:
“Kiều Hòa? Mở cửa! Cô đang gì trong đó?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ?”
Kiều Ly và Kiều Bộ cũng nóng ruột, nhưng vội phá cửa, chúng vẫn hy vọng Kiều Hòa sẽ tự mở cửa rõ với chúng.
Lúc , Lâm Xảo từ tầng hai xuống, vẻ mặt đầy nghi hoặc, trong mắt lộ nét mệt mỏi:
“Tiểu Bạc, chuyện gì thế?”
Bạc Thời Vụ trầm giọng:
“Không Kiều Hòa mà tự nhốt trong phòng chịu .”
Cơn buồn ngủ của Lâm Xảo lập tức tan biến, bà vội vã chạy xuống cầu thang:
“Cái gì? Rốt cuộc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-190-me-that-ky-la.html.]
“A Hòa! A Hòa mở cửa , rốt cuộc con gặp chuyện gì?
Mở cửa , chúng chuyện cho rõ…”
Lâm Xảo khẩn thiết gọi.
Lúc , Kiều Hòa xong dòng chữ cuối cùng.
Cô đặt bút xuống, đặt bức thư ở góc phòng, mấy nổi bật, nhưng tin chắc họ sẽ tìm thấy.
Viết xong thư tuyệt mệnh, Kiều Hòa dùng dị năng của vẽ một bức tranh.
Trên tờ giấy nhân vật nào khác, là chính cô.
Cô tạo một “bản ” của .
Một giây , “Kiều Hòa” giấy sống dậy.
Nó mở mắt, buồn bã cô:
“ đến , cô gì?”
Kiều Hòa hít sâu một , truyền ý niệm bảo nó giả dạng ít nhất một tiếng đồng hồ.
Đó là cực hạn dị năng của cô.
Cô nhất định rời .
Nếu … hậu quả khó lường.
“Kiều Hòa” giấy gật đầu, khẽ :
“ hiểu, cô yên tâm, sẽ .”
Kiều Hòa gật đầu:
“Được, giao cho cô…”
Nói xong câu đó, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi trèo qua cửa sổ, lảo đảo bước khỏi biệt thự.
Tất cả những điều , Bạc Thời Vụ và đều .
Thời gian trôi từng phút, ngay khi Bạc Thời Vụ chuẩn phá cửa, bên trong bỗng vang lên giọng của Kiều Hòa:
“À, … hình như mơ thấy ác mộng, xin nhé, mộng du ?”
“Kỳ lạ thật...”
“Kiều Hòa” giấy lẩm bẩm mở cửa.
Trái tim đang treo lơ lửng của Bạc Thời Vụ liền hạ xuống, thở phào, thấp giọng:
“Là mộng du thật ?”
“Kiều Hòa” giấy ngái ngủ dụi mắt, ngáp một cái:
“Phải, buồn ngủ quá… ừm, xin nhé, chạy xuống, cả mấy đứa nhỏ nữa.”
Cô cúi xuống khẽ vuốt đầu mấy con mèo, bọn mèo con tủi đến phát , sợ cần chúng nữa.
May quá… may là vẫn cần chúng!
Bạc Thời Vụ cũng thở phào, Lâm Xảo cũng .
“A Hòa, con dọa c.h.ế.t , cứ tưởng con gặp chuyện…”
Lâm Xảo lau mồ hôi trán, hóa là một phen hú vía.
“Kiều Hòa” giấy nở nụ tự nhiên, lộ mấy chiếc răng sữa, tinh nghịch :
“Xin bà bà nha, lo lắng. Thôi, về phòng nghỉ .”
“À đúng , mấy đứa, đêm nay các con ngủ với cái đuôi nhỏ , sợ mơ thấy ác mộng mộng du, lỡ đạp trúng các con thì .”
Nói xong câu đó, “Kiều Hòa” giấy cho mèo con kịp phản đối, lên lầu, phòng, khóa trái cửa .
Đàn mèo con .
Kiều Bộ nhỏ giọng:
[Ma ma… thật kỳ lạ.]
[ đó, kỳ lạ, nhưng mà đó chắc chắn là mà.]
Kiều Cận nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt đầy nghi hoặc.
Kiều Ẩn im lặng một lúc:
[Chắc là giờ tâm trạng , hơn nữa, cũng chỉ là sợ chúng thương thôi.
Thôi, đêm nay đành miễn cưỡng ngủ cùng với tên hai chân .]
Kiều Ly hừ lạnh:
[Ngủ với , thà để c.h.ế.t còn hơn.]
Kiều Ẩn: ……
[Khụ khụ.]
Kiều Phi suýt ngất:
[Nói thật, Bạc Thời Vụ cũng đến nỗi đáng ghét .]
[Hắn giành với chúng ! Sao đáng ghét?]
Kiều Cúc gào lên.