Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 189: Dịch Bệnh
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:23
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn mì gói xong, trời cũng chạng vạng tối.
Kiều Hòa dọn dẹp sơ qua, đó rửa mặt.
May mà trong nhà vẫn còn nước, tuy bên ngoài mất điện, nhưng cô máy phát nên biệt thự vẫn điện dùng.
Rửa mặt xong, Kiều Hòa lên giường ngủ.
Thời gian cô rèn luyện dị năng nhiều, vì nếu cô “bỏ mặc” sẽ thể nhận thêm nhiều vật tư hơn.
Hiện giờ cô tạm thời cần dị năng mạnh, tích trữ đồ vẫn là chính.
Tích đến khi gian của Kiều Ẩn và gian trong Huyết Ngọc thể chứa thêm nữa thì thôi.
Nhắm mắt , Kiều Hòa vẫn ngủ ngay.
Cô bỗng nhớ trong gian của Kiều Ẩn còn một con cá heo con.
Cô vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Kiều Ẩn, dịu giọng :
“Ẩn Ẩn bảo bối, gian của con xem một chút nhé.”
Kiều Ẩn ngoan ngoãn gật đầu, đáng yêu vô cùng.
Ý niệm động, Kiều Hòa liền bước gian của Kiều Ẩn.
Không thể , gian của Kiều Ẩn quả thực , khu trữ vật, còn cả khu nuôi trồng thủy sản và nông điền.
Không khi dị năng tiếp tục thăng cấp thì sẽ xuất hiện thêm khu vực gì.
Cô luôn cảm thấy bản như thể đang chơi một game xây dựng cơ bản, từng chút từng chút mở rộng gian.
Kiều Hòa đến khu thủy sản thử cá heo con, nó vẫn còn sống.
Để nuôi nó, hằng ngày cô cũng bảo Kiều Ẩn cho nó ít cá sống ăn, bây giờ trông tinh thần nó .
Vừa thấy Kiều Hòa, nó liền hưng phấn bơi đến, bộ dạng như lao ngoài ngay.
Kiều Hòa mỉm :
“Được , ngoan nào, đừng quậy, khi nào biển, sẽ thả nhóc về.”
Hiện giờ họ vẫn khả năng biển, nơi đối với cá heo còn quá nhỏ, thích hợp để nó sống.
Trả nó về đại dương mới là nhất.
Chơi với cá heo con một lúc, Kiều Hòa liền thoát ngoài.
Cô nhắm mắt, chìm giấc ngủ.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng mèo con “grừ grừ” khe khẽ.
Không ngủ bao lâu, Kiều Hòa cảm thấy giống như con cá phơi khô, giữa sa mạc, hít thở… hít thở.
hít thở thông.
Cô vùng vẫy bò dậy, nhưng thất bại.
Giống như một con cá nhỏ yếu ớt, sắp phơi c.h.ế.t...
Kiều Hòa gào lên:
“Cứu mạng… ai , cứu với!”
giây tiếp theo, cô phát hiện phát nổi âm thanh nào.
Không chút tiếng động nào cả.
Cô sững sờ, liều mạng bò về phía , tay chân đều mất hết sức, chỉ còn ý thức còn hoạt động.
Sa mạc như một con quái vật khổng lồ, từ từ gặm nhấm cô.
Kiều Hòa hoảng sợ trừng to mắt, cô nghẹn thở, sắp thể hít nữa.
lúc , cô thấy giọng cơ giới của hệ thống vang lên từ cao.
Tiếng vang gần như chấn động màng nhĩ:
【Kiều Hòa! Ký chủ! Mau tỉnh !】
【Nghe thấy ? Mau tỉnh dậy!】
Là hệ thống Bỏ Mặc?
Nó thế mà gọi cô?
Kiều Hòa khó khăn mở mắt, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, cô bật dậy khỏi giường.
Hệ thống Bỏ Mặc trầm giọng:
【Cuối cùng cô cũng tỉnh, cơ thể cô vấn đề.】
Không cần nó , Kiều Hòa cũng cơ thể .
Một cảm giác khó chịu khó tả, rã rời, còn nhức mỏi…
Khắp khó chịu vô cùng, đầu óc nặng nề choáng váng.
Tiếng động của cô mèo con tỉnh giấc, từng con từng con đều mở mắt.
Kiều Ly lo lắng hỏi:
[Mẹ, ?]
Kiều Ẩn cũng nhào đến, căng thẳng :
[ đó , gặp ác mộng ?]
Kiều Cúc cô đầy lo lắng:
[Mẹ…]
[Không chứ, ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-189-dich-benh.html.]
Kiều Cẩn khẽ hỏi.
Kiều Hoa cùng Kiều Bộ, Kiều Phi cũng đầy vẻ bất an, vội vàng kêu "meo meo".
Tất cả đều cảm nhận Kiều Hòa toát một luồng khí tức khó chịu, cùng cảm xúc căng thẳng, bất an.
Lúc , hệ thống Bỏ Mặc cất giọng lạnh lùng:
【Ký chủ, cô nhiễm dịch bệnh.】
Đôi mắt đen láy của Kiều Hòa co rút dữ dội, cô theo phản xạ cứng đờ, giọng cũng biến sắc:
“Gì cơ? Dịch bệnh?”
Hệ thống đáp:
【 , kiểm tra.
Đây là một loại virus cổ xưa, bệnh dịch hạch, còn gọi là Cái C.h.ế.t Đen.】
Toàn Kiều Hòa lạnh buốt, cô lập tức quấn chặt chăn quanh , thừa lúc mèo con kịp phản ứng, cô mang giày, lao thẳng xuống nhà, khóa chặt trong phòng chứa đồ ở tầng một.
Tim cô đập thình thịch, trán rịn mồ hôi lạnh.
Cô hỏi hệ thống bằng giọng run rẩy:
“Vậy… thật sự nhiễm bệnh đó ?”
Hệ thống im lặng ba giây, đó :
【 thế…】
“Vậy còn đám nhỏ của thì ? Rồi cả bà bà với cái đuôi nhỏ…
Họ… họ ?”
Kiều Hòa gấp gáp hỏi, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Hệ thống :
【Giúp cô một , sẽ kiểm tra tình trạng của họ.】
Tim Kiều Hòa như treo tận cổ họng.
Cô dám tin đây là sự thật.
Dịch bệnh?
Chẳng lẽ lũ lụt mưa bão, thiên tai tiếp theo chính là đại dịch…
Cô mềm nhũn bệt xuống đất.
Ở kiếp , cô từng gặp thiên tai dịch bệnh như thế .
Không rõ tại , lẽ lúc đó xảy lũ lụt nghiêm trọng đến mức , nên dịch bệnh cũng bùng phát diện rộng.
thì khác.
Nước lũ quá hung hãn, gần như tất cả các nơi đều cuốn ngập.
Người c.h.ế.t, súc vật, thực vật… vô sinh linh c.h.ế.t trong tự nhiên, bao gồm cả cống, khe núi…
Tất cả đều nước lũ cuốn tụ .
Không hiểu , Kiều Hòa nhớ đến mấy cái xác c.h.ế.t trong nhà hôm .
Tình trạng của họ…
Có giống bệnh dịch hạch ?
Cô toát mồ hôi lạnh, cả cánh tay nổi đầy da gà.
, nội tạng hóa thành m.á.u loãng, mà da thịt bên ngoài vẫn nguyên vẹn…
Trên vết thương nào.
Khi đó, cô còn tưởng do nước ngâm mới thành như , ngờ…
Lông mày Kiều Hòa nhíu chặt, tim cô thắt .
lúc , hệ thống Bỏ Mặc lên tiếng:
【Vừa kiểm tra , tạm thời họ đều .
ký chủ, cô bắt đầu phát bệnh …】
Giọng nó chút tiếc nuối.
Kiều Hòa bệt xuống nền nhà.
Cô dịch hạch là căn bệnh vô cùng nghiêm trọng, chỉ lây qua m.á.u và dịch thể, mà tỷ lệ tử vong còn cực kỳ cao.
Tình trạng hiện tại của cô, chắc chắn là đang sốt cao.
Bảo khó chịu thế , dù thể chất cường hóa, vẫn tránh khỏi lây nhiễm.
Đây đúng là loại virus đáng sợ đến cực điểm.
Tim Kiều Hòa lạnh một nửa, cô bắt đầu nghĩ xem thế nào.
Còn các nhóc con của cô, sống tiếp .
Cả Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo nữa…
Trong lúc đầu óc Kiều Hòa hỗn loạn, ngoài cửa vang lên tiếng mèo con cào cửa.
Cô trả lời, chỉ thấy bọn chúng kêu meo meo liên hồi, gọi cô, hỏi rốt cuộc chạy xuống đây.
Một lát , Bạc Thời Vụ thấy động tĩnh cũng xuống theo.
“Kiều Hòa, cô ở trong đó ? Sao , đám mèo đều đang lo lắng.”
Giọng trầm thấp, khàn khàn của Bạc Thời Vụ vang lên.
Kiều Hòa chỉ thấy xót xa buồn bã, cô thể để họ đến gần .
Cô đành lạnh giọng, quát to:
“Cút! Tất cả cút hết ! Phiền c.h.ế.t !”