Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 187+188: Kiều Hòa Yếu Đuối Online Diễn Kịch - Nghĩ Thông Được Lòng Mình
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:07:49
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đáng sợ hơn nữa là, quần áo gã đàn ông cường tráng đều cơ bắp xé rách.
Chỉ thôi cũng bình thường.
Bạc Thời Vụ và Kiều Hòa liếc mắt , trong lòng cả hai đều đáp án.
Không sai, gã đàn ông mặt chính là một dị năng giả.
Xem , việc thiên tai tăng tốc xuất hiện quả thật thúc đẩy sự tiến hóa của loài , lượng dị năng giả ngày càng nhiều chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Diệp Cầm thấy của lộ bản lĩnh thật sự thì hoảng loạn, bà sợ gã đàn ông sẽ Bạc Thời Vụ thương, đặc biệt là phần… mặt.
Cái khuôn mặt quý giá bao…
Diệp Cầm còn đang nghĩ để gã đàn ông nương tay với Bạc Thời Vụ một chút, nào ngờ, đ.á.n.h vài chiêu, gã đàn ông vẫn là đối thủ của .
Không gì khó hiểu, cơ bắp gã quá nhiều, tuy sức mạnh tăng rõ rệt nhưng tốc độ và độ linh hoạt giảm xuống.
Gặp cao thủ cận chiến như Bạc Thời Vụ, chẳng đ.á.n.h bao nhiêu gã quật ngã xuống đất.
Gã đàn ông chẳng còn mặt mũi, gã gầm lên:
“Con m* nó, thằng nhóc, mày c.h.ế.t !”
Ngay đó, gã bùng phát sức mạnh kinh , mà cưỡng ép dậy từ chân Bạc Thời Vụ.
Sức mạnh quá khủng khiếp, còn hơn cả voi.
Bạc Thời Vụ thoáng chấn động, suýt nữa vững.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chằm chằm đề phòng gã, sợ gã bất ngờ lao về phía Kiều Hòa.
Ngay lúc , Kiều Hòa cất giọng dịu dàng:
“Không vì tấn công ? Chỉ để chị Diệp xả giận thôi ?
Đại ca, thì nhầm , và chị Diệp lắm đó, bao giờ bắt nạt chị nha.”
Kiều Hòa giả vờ như một đóa bạch liên nhỏ yếu đuối, giọng run rẩy:
“Lúc thiên tai đến, trời nóng kinh khủng… chính là chị Diệp cho một ngụm nước, mới sống đến bây giờ.”
“Có đúng , chị Diệp ~”
Cô mỉm , trong nụ mang bảy phần yếu mềm đáng thương, ba phần âm hiểm xảo trá.
Diệp Cầm tức đến nổ đầu!
Vừa định “ hề chuyện đó”, bà gã đàn ông khó hiểu hỏi:
“Thật ? Vợ, con nhóc thật ?”
Diệp Cầm gượng, tỏ vẻ đau buồn :
“Sao thể chứ, tin em, bọn họ bắt nạt em t.h.ả.m lắm…”
“Không thể nào! Chị Diệp, em chị vu oan cho em.
Em thật sự cảm ơn chị… , … chị vẫn còn hận em ?
Hận em và Bạc Thời Vụ ở bên . Em còn nhớ , chị từng thích …
tình cảm thì thể cưỡng ép, cuối cùng vẫn chọn em.
Có thế , yêu?”
Bạc Thời Vụ hồn, đến lúc phối hợp với màn diễn của Kiều Hòa .
Anh gật đầu, nghiêm túc diễn xuất:
“ , xin , chỉ thích Kiều Hòa.”
Gã đàn ông ngơ ngác, sang Kiều Hòa, thấy cô đầy thành ý, Bạc Thời Vụ, vẫn là gương mặt chân thành thâm tình.
Cuối cùng đàn bà của .
Đột nhiên, gã hiểu .
“Bảo bối, thật , họ giống , cũng chẳng giống loại hung hăng ức h.i.ế.p em, đặc biệt là cô bé , yếu ớt như …”
Chưa kịp xong, Diệp Cầm kích động cắt ngang:
“Cái gì mà yếu đuối! Cô là xanh! Là bạch liên hoa!
Anh yêu , tin cô mà tin em?
Em mới là yêu nhất đó!”
Diệp Cầm nghẹn ngào, gần như phát .
Kiều Hòa còn đáng thương hơn.
Khi m.á.u diễn bùng lên, chẳng ai cản cô, cô ôm chặt cánh tay Bạc Thời Vụ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như mưa:
“Đại ca… mạnh như , chỉ cần một đ.ấ.m là thể g.i.ế.c c.h.ế.t em.
… nhưng em thật sự từng bắt nạt chị Diệp.
Em chị , lẽ… lẽ chị vẫn còn thầm nghĩ đến bạn trai của em chăng?
Dù nữa, bạn trai của em trông cũng an lắm, dễ khiến ong bướm vây quanh.”
Bạc Thời Vụ: “…”
Anh trêu ong ghẹo bướm bao giờ, là tự dâng đến thôi.
Kiều Hòa , gã đàn ông mà mềm lòng, thêm nữa, cô cũng gọi gã một tiếng “đại ca”, khiến gã xong càng cảm thấy ái ngại.
“Bảo bối, thật , em từng thích gã đàn ông đúng ?”
Ánh mắt gã đầy hoài nghi.
Diệp Cầm c.h.ế.t lặng.
Sao Kiều Hòa đưa thế khó thế ?
Thì khác biệt là ở nhan sắc và diễn xuất ?
“Thôi… ánh mắt em là hiểu …
Sau chỉ yêu thôi, đàn ông khác!”
Gã đàn ông nổi giận.
Diệp Cầm hoảng loạn, sợ bỏ rơi.
Bà bỏ nhiều công sức, thậm chí đem cả thể mới trói buộc gã, thể để tuột mất .
Bà vội ôm chặt gã, giọng nũng nịu ngọt ngào:
“Anh yêu, cả đời em yêu nhất là ~ thể là khác .”
Bà còn cố tình áp bộ n.g.ự.c mềm mại cánh tay gã.
Trong lòng gã đàn ông lâng lâng, gã hề hề, dâm đãng bóp m.ô.n.g Diệp Cầm:
“Thế thì , thôi, nơi chẳng gì ăn cả.”
Diệp Cầm còn thêm, nhưng thấy gương mặt đắc ý của Kiều Hòa, bà lập tức nén , dám gây sự nữa.
Nếu , lỡ tiện nhân thật sự câu mất đàn ông của bà thì toi mất.
Hiện giờ bà vẫn vững gót chân, đành theo gã đàn ông .
Trong lòng Diệp Cầm âm thầm nghiến răng:
Hãy đợi đấy, Kiều Hòa! Sẽ ngày tao bắt mày trả giá!
Cuối cùng, Diệp Cầm và gã đàn ông của bà nắm tay rời .
Hai , sắc mặt Bạc Thời Vụ lập tức lạnh lẽo:
“Gã đàn ông đó cũng là dị năng giả.”
Kiều Hòa gật đầu:
“Chúng nhanh chóng hành động, kẻo gặp thêm khác.”
Bạc Thời Vụ hiểu rõ điều đó, nhóm liền tản tìm kiếm vật tư phòng hộ.
Mấy bé mèo con cũng chia hành động, Kiều Ẩn theo Kiều Hòa, cô thu nhiều vật tư hơn nên dùng gian của Kiều Ẩn, chỉ như mới thể chứa hết.
Đi một vòng lớn, thấy thời gian đủ, Kiều Hòa bảo Kiều Ẩn lấy một phần đồ phòng hộ trong gian , chất nhà kho nhỏ.
Sau đó cô gọi .
Chẳng bao lâu , Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo cùng các bé mèo khác cũng chạy đến.
Bạc Thời Vụ khẽ trừng mắt:
“Nhiều ?”
Kiều Hòa hì hì:
“ đó, còn tưởng sẽ , ngờ nhiều thế !”
Bạc Thời Vụ cũng khá bất ngờ, Lâm Xảo lập tức xếp khẩu trang, đồ bảo hộ bao tải.
“Còn ngẩn đó gì, mau chất lên về!”
Lâm Xảo dở dở , giục hai .
Nếu khác cướp mất thì hỏng bét.
Rất nhanh, họ vác mấy bao tải lớn đầy vật tư phòng hộ trở về biệt thự.
Kiều Hòa bắt đầu mặt mày khổ sở dọn dẹp.
Không còn cách nào khác, thật sự quá bẩn.
Ngoài cái xác c.h.ế.t nổ tung như khổng lồ ở tiền sảnh, còn hai cái xác trong phòng khách, c.h.ế.t thảm.
Có lẽ do ngâm nước quá lâu, thể bủn rủn, bên trong gần như tan chảy, chỉ cần chạm là m.á.u mủ tanh tởm sẽ tràn .
Dù từng thấy ít xác c.h.ế.t, cảnh tượng mắt vẫn khiến Kiều Hòa buồn nôn c.h.ế.t.
May mà bọn họ đều mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang dày cộp mới xử lý đống xác , nếu , chắc là mùi hôi thối xộc đến chảy cả nước mắt.
Bận rộn gần một tiếng, cuối cùng trong ngoài cũng dọn sạch sẽ.
Thế nhưng, Kiều Hòa vẫn cảm giác trong khí còn vương mùi hôi thối nồng nặc.
Bất đắc dĩ, cô chỉ thể lấy dung dịch tẩy rửa khử trùng để sát khuẩn bộ bên trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-187188-kieu-hoa-yeu-duoi-online-dien-kich-nghi-thong-duoc-long-minh.html.]
Tất cả đồ nội thất đều bỏ hết, từng cái một ném ngoài.
Những vị trí khác, từ trong ngoài, kể cả kẽ tường góc nhà, Kiều Hòa đều cẩn thận khử trùng .
Nếu thế, trong lòng cô cứ thấy khó chịu.
Nhóm tiếp tục bận rộn thêm nửa tiếng, cuối cùng mới xem như .
Kiều Hòa thở dài:
“Thật nực , rốt cuộc mấy đó bằng cách nào ? Ghê gớm thật!”
Bạc Thời Vụ chỉ cửa , giọng trầm thấp:
“Chắc là từ đây . Cửa chống trộm ở phía cái gì phá hỏng.”
Kiều Hòa khẽ “ồ” một tiếng:
“Lợi hại ? Rốt cuộc là thần thánh phương nào……”
Nói đến đây, cô cảm thấy thể xem thường .
Đến cửa chống trộm mà còn phá, thì nhất định tìm cách gia cố phòng thủ.
Nếu , bất kỳ lúc nào cũng thể xông thẳng biệt thự, quá nguy hiểm.
Mà bọn họ thể ngày ngày đêm đêm phiên canh gác.
Làm thì ai cũng sẽ mệt lử, kiểu gì cơ thể cũng sụp đổ.
Bạc Thời Vụ nhẹ giọng :
“Lên tầng hai , vẫn còn mùi, đợi tản bớt mùi hãy xuống.”
Kiều Hòa gật đầu, dẫn theo đàn mèo con lên lầu.
May mà biệt thự đủ rộng, ba chia mỗi một phòng, đàn mèo con ngủ cùng Kiều Hòa ở phòng chính.
Bạc Thời Vụ lấy từ trong balo ít đồ ăn lấy ở siêu thị đó:
“Mọi ăn gì, để nấu.”
Đôi mắt Kiều Hòa lập tức sáng lên:
“Ừm… ăn……”
Câu còn dứt, cô vội ho nhẹ một tiếng:
“ ăn gì cũng , món nào cũng ăn!”
Dù bây giờ trong tay bọn họ chẳng gì tử tế, thịt cá rau quả tươi…
Khỏi nghĩ nhiều, ở siêu thị lấy bao nhiêu thức ăn, đồ tươi càng .
Nhiều lắm cũng chỉ còn mấy thứ như bánh mì, mì gói, bánh quy nén…
Bạc Thời Vụ cũng chẳng gì để nấu cho ngon, nhíu mày, nhỏ giọng :
“Để ngoài tìm thêm ít thức ăn xem .”
Kiều Hòa lập tức ngăn :
“Không cần, cần, ăn mì gói là .
Đến lúc còn kén chọn cái gì chứ.”
Bạc Thời Vụ Kiều Hòa vốn chẳng kén ăn, nếu đói quá, đến cỏ dại cô cũng thể nhét miệng.
Thế là bắt đầu nấu mì cho cả nhóm.
Kiều Hòa ngả sofa, thở phào một , thong thả vuốt ve đầu nhỏ và đôi tai mềm mềm của mấy bé mèo.
Bọn nhỏ cô xoa đến vui sướng.
Lâm Xảo cũng ôm xoa đám mèo con, bà híp mắt Bạc Thời Vụ:
“A Hòa , con tiểu Bạc xem, đúng là một đàn ông .
Đây chính là hình mẫu đàn ông của gia đình đó! Biết chăm lo cuộc sống nữa~”
Kiều Hòa: “……”
Khóe miệng co giật, cô gượng :
“ , ai mà gả cho Bạc Thời Vụ thì đúng thật là phúc.”
Bạc Thời Vụ nấu mì lắng tai cuộc trò chuyện.
Nghe đến câu , ánh mắt thoáng hiện chút mất mát, nhưng vẫn để lộ ngoài.
Lâm Xảo lắc đầu thở dài, trong lòng nghĩ:
Không rốt cuộc là A Hòa nghĩ gì nữa, là thật sự thích tiểu Bạc giả vờ thích?
Nếu thật sự thích, ánh mắt tiểu Bạc tràn đầy tình cảm như thế?
Hễ gặp nguy hiểm, cô cuống quýt đến mức chẳng còn nghĩ gì.
Từng dấu hiệu đều cho thấy, rõ ràng là A Hòa thích tiểu Bạc.
Thế nhưng, cô chịu thừa nhận?
Chẳng lẽ là bởi vì thế giới quá loạn lạc, nên cô vướng chuyện tình cảm với ?
Lâm Xảo nghĩ mãi cũng thông.
Bà cảm thấy, chính vì thế giới bất , sống hôm nay chắc ngày mai, nên mới càng cần ở bên yêu.
Nếu , lỡ đến một ngày biến mất, hoặc c.h.ế.t …
Thì khi , tất cả đều quá muộn màng.
Dĩ nhiên, Lâm Xảo điều , chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Kiều Hòa:
“A Hòa , con nghĩ cho rõ, xem lòng gì.”
Kiều Hòa ngẩn , hiểu bà đang ám chỉ điều gì.
Kỳ lạ thật…
Thôi kệ, chẳng lẽ cô còn rõ lòng ?
Cả đời , chỉ cần sống tiêu d.a.o vui vẻ, khác bắt nạt, đó dẫn theo bầy con nhỏ sống sót là .
Chuyện bà bà , cô cứ cố gắng để bà cũng sống là .
Còn Bạc Thời Vụ……
Ừm, tên mạnh như , cần cô bảo vệ cũng sống mà.
lúc , Kiều Hòa ngửi thấy mùi mì gói đặc trưng lan tỏa.
Mùi thơm xộc thẳng mặt!
Thơm nức!
Bụng cô lập tức phát tiếng “ùng ục” vang trời.
Cô chợt ngượng ngùng khi thấy Lâm Xảo và bảy bé mèo con đều sang , Lâm Xảo còn cố nhịn .
Kiều Hòa lúng túng:
“Khụ khụ, đói thì nào……”
Lâm Xảo ha hả, mấy bé mèo con cũng như đang nhạo cô.
Cười đến mức Kiều Hòa chỉ độn thổ mất thôi, hổ quá!
Chỉ là bụng đói kêu thôi, là thèm đến mức bụng kêu.
Rõ ràng chỉ là một tô mì gói, nhưng qua tay Bạc Thời Vụ thơm đến mức khó tin!
Kiều Hòa nhịn nuốt nước miếng.
Oa oa, tất cả đều là tại tay nghề của Bạc Thời Vụ quá !
là Thần Ăn chuyển thế mà!
Chưa đầy một phút, bưng mì đặt mặt Kiều Hòa.
Một bát mì nóng hổi, hương sắc vị đều đủ.
Không sai, vẫn chỉ là mì gói.
thôi khiến ăn ngay, Kiều Hòa cũng là vì lâu ăn cơm nóng , cô lập tức ôm bát lên ăn ngấu nghiến.
Quá thơm, quá ngon!
Sợi mì mềm dai, ngấm đầy hương vị đậm đà, ngay cả nước súp cũng cực kỳ ngon.
Trên bề mặt còn rắc thêm chút hành lá, chẳng Bạc Thời Vụ kiếm ở .
Tóm là: Siêu thơm!
Kiều Hòa ăn liền một mạch hết sạch một bát, xin thêm một bát nữa.
Cô tiếp tục "ừng ực" ăn ngon lành.
Bạc Thời Vụ cô, cảm thấy cô gái ngày càng đáng yêu.
Gò má hồng hồng, đôi mắt hạnh lấp lánh, mỗi ăn một miếng là gương mặt sáng bừng như cả bầu trời trong mắt.
Anh bất lực, bật khẽ:
“Ăn chậm thôi, ai giành với cô .”
Kiều Hòa hừ nhẹ:
“Ăn chậm thì đồ ăn bay mất đấy!”
Cô tiếp tục cúi đầu ăn, đầy mấy phút sạch veo.
Trong tất cả , cô là ăn nhanh nhất.
Cũng chẳng trách , vì ở kiếp , cô từng đói đến tuyệt vọng, chẳng gì để ăn.
Mỗi khi chút đồ ăn, cô đều vội vàng nhét đầy miệng.
Chỉ cần chậm một nhịp, khả năng sẽ kẻ khác đ.á.n.h cho phun .
Những mẩu vụn đó cũng sẽ nhặt mang mất…
Kiều Hòa từng trải qua chuyện .
Quá tuyệt vọng, cũng quá ghê tởm, nhưng lúc đó cô bất lực……