Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 183+184: Kiều Hòa Bị Nhắm Đến - Đừng Từ Chối Tôi
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:47:32
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hòa khô cả miệng, nhưng vẫn thuyết phục đám mèo con.
Dù cố gắng giải thích thế nào, chúng vẫn giữ nguyên cái đầu óc trẻ con, chẳng hiểu nổi lời cô.
Cuối cùng, Kiều Hòa đành bỏ cuộc.
Thôi kệ, chúng nghĩ gì thì nghĩ…
Ít như cô cũng đối mặt với cảnh chỉ hai với Bạc Thời Vụ, cũng đỡ gợi nụ hôn lúng túng hôm .
Mỗi nhớ đến, cô đập đầu tường.
Thật là nhất thời hồ đồ mới chuyện đó! Không Bạc Thời Vụ nghĩ gì về cô…
Có khi nào sẽ cho rằng cô chỉ đang trêu đùa, cảm thấy cô là kiểu con gái lẳng lơ ?
Kiều Hòa bực bội vô cùng.
cô cũng chẳng , một bên là Lâm Xảo đang thoi thóp, một bên là “giá trị cảm xúc” đủ, lúc quá gấp gáp, cô chỉ còn cách đó…
Lúc , Lâm Xảo dần hồi sức, cảm nhận bầu khí kỳ lạ giữa hai .
Bà kéo Kiều Hòa , thì thầm, nhưng giọng nhỏ đến cũng thoát khỏi thính lực tăng cường của Bạc Thời Vụ.
Anh rõ Lâm Xảo hỏi:
“A Hòa, con với Tiểu Bạc chuyện gì thế? Cảm giác giữa hai đứa kỳ lạ.”
Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Hòa đỏ bừng. Cô khẽ ho khan:
“Không… gì hết.”
“Còn mấy nhóc mèo của con nữa, cứ thấy tiểu Bạc đến gần là xù lông gầm gừ, y như ch.ó giữ chủ.
Con nuôi mèo là nuôi ch.ó đấy hả?”
Lâm Xảo trêu.
Kiều Hòa dở dở :
“Tất nhiên là mèo …”
Chỉ là chúng trung thành còn hơn cả chó.
Lâm Xảo thở dài:
“A Hòa, bà nhiều lời, nhưng Tiểu Bạc là đứa trẻ .
Có gì con cứ rõ với nó, thì hai đứa khó mà gần gũi.
Đường còn dài lắm, con hiểu chứ?”
Tim Kiều Hòa khẽ giật.
Cùng Bạc Thời Vụ một quãng đường dài ư?
Nhớ đây từng sẽ rời , giờ cô thể tự bảo vệ , liệu thật ?
Nếu , lẽ cả đời họ chẳng còn gặp . Trong thời kỳ mạt thế, thiên tai sẽ chấm dứt sớm.
Nghĩ đến cảnh rời xa, tim cô chợt thắt . Cô .
Thấy Kiều Hòa chùng xuống, Lâm Xảo dịu giọng an ủi:
“A Hòa, nhớ kỹ, gì trong lòng , đừng để đến lúc còn gặp , lúc đó ngay cả cơ hội mở miệng cũng còn.”
Kiều Hòa khẽ gật đầu, bà đúng, nhưng cô vẫn thể .
“Con , bà… Giờ cứ đợi cứu viện đến . Hoặc tìm thêm đường xuống núi.”
“Được…”
Lâm Xảo gật nhẹ.
Họ tiếp tục đợi cứu viện suốt ba ngày, mãi đến hoàng hôn ngày thứ ba mới thấy trực thăng đến đón.
Khi lên máy bay, tranh nhưng chẳng ai dám vượt lên Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ.
Nhân viên cứu hộ đều sững sờ, thầm thắc mắc cô gái là ai mà thể khiến tất cả tự động nhường lối?
Họ , vì Kiều Hòa là nhân vật lớn, mà vì chẳng ai dám chọc , sợ cô “xử ”.
Sau khi cứu xuống núi, cả nhóm đưa một trung tâm thương mại lớn trở thành điểm tập kết.
Ở đó, Kiều Hòa gặp nhiều quen, đầu tiên là gia đình Lý tổng.
Không rõ tiền bạc của ông hết tác dụng vì lý do khác mà giờ chen chúc cùng dân thường.
Nơi ít nhiều nhu yếu phẩm như chăn gối, mì gói, nước… xem như cũng khá : Có ăn uống, chỗ ngủ.
với Lý tổng vốn quen sống sung sướng, những ngày kham khổ qua quả là khủng khiếp.
Mới mấy ngày gặp mà Kiều Hòa thấy ông gầy trông thấy.
Vừa thấy Kiều Hòa, Lý tổng liền như ch.ó con gặp chủ, hớn hở chạy đến:
“Nữ hoàng đại nhân! Ôi trời, cuối cùng em cũng đến!
còn tưởng gặp em nữa, cho tìm mà chẳng thấy…
Em lo cho em đến mức nào !”
Lý tổng còn định lao lên, nhưng Lý phu nhân lườm một cái, ông lập tức rụt cổ, im bặt.
Kiều Hòa buồn nhưng chẳng buồn đáp, chỉ cùng Bạc Thời Vụ tìm một nơi nghỉ ngơi.
Những ngày qua, cả hai từng ngủ yên.
Có lẽ vì cô mang theo nhiều mèo, nên thu hút nhiều ánh :
Kẻ tò mò, ngạc nhiên, cũng ánh mắt cảnh giác.
Nơi đông đúc hỗn tạp, những hạng gì.
Kiều Hòa xuống, mấy bé mèo cũng quây bên cô.
Trong cảnh thiên tai khốc liệt, cô vẫn mang theo đàn mèo khỏe mạnh, khác hẳn những khác đang đói khát, suy dinh dưỡng, nhiều còn truyền dịch...
Cô quả thực quá nổi bật!
Thêm nữa, bên cạnh cô còn Lâm Xảo lớn tuổi, chân vững mà vẫn sống sót, càng tin là nhờ Bạc Thời Vụ lợi hại.
Kiều Hòa mặc kệ ánh mắt xung quanh, chỉ ngủ và âm thầm thu thập đủ loại “giá trị cảm xúc” từ sự tò mò, ngạc nhiên của họ, cô dần chìm giấc mộng.
Khi tỉnh , đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi sáng. Lúc hầu hết ngủ say.
Kiều Hòa mở mắt, thấy lũ mèo vẫn im.
Cô nhẹ nhàng dậy, ánh đèn trắng nhợt của trung tâm thương mại, vài ngủ, cảnh giác theo.
Liếc qua, cô thấy Bạc Thời Vụ dường như đang say giấc, cô gọi , lặng lẽ bước ngoài.
Bên ngoài chẳng là nơi an :
Nhiều vị trí ngập nước, qua cứ tưởng nước nông nhưng thực nền sụt.
Nguy hiểm hơn, nơi nước che giấu dây điện cao áp, chỉ cần đặt chân xuống sẽ điện giật cháy đen.
Một cô gái yếu ớt như Kiều Hòa đeo ba lô to bước ngoài, rốt cuộc cô định gì?
Không chỉ Bạc Thời Vụ tự hỏi điều đó, mà mấy gã đàn ông ánh mắt hung hãn cũng để mắt đến Kiều Hòa.
Chính xác hơn là, nhắm “vật tư” trong ba lô của cô.
Lần , Kiều Hòa ngoài là để tìm kiếm vật tư quanh khu vực.
Thời điểm vặn, nếu chậm thêm một thời gian nữa, khi tình hình định dần, chắc chắn sẽ xảy cướp bóc quy mô lớn.
Kiếp , Kiều Hòa từng trải qua cảnh , khi đó thực sự phát điên, tranh giành từng món đồ, đến mức cả đội cứu trợ lẫn cảnh sát cũng ngăn nổi.
Không ít c.h.ế.t, hoặc đánh, hoặc giẫm đạp.
Loạn thế sắp đến .
Hiện giờ chỉ là lặng cơn bão.
Kiều Hòa thêm một đoạn, cô gần đây mấy siêu thị và trung tâm thương mại lớn, định đến xem gom hàng .
Có hệ thống Bỏ Mặc chỉ dẫn, cô thể dễ dàng tìm những con đường an , nếu , Kiều Hòa cũng chẳng dám liều mạng mà lung tung.
Lỡ nước lũ cuốn trôi, mất nhiều hơn .
Đi một lúc, Kiều Hòa phát hiện bám theo. Cô giữ nguyên nét mặt, tiếp tục bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-183184-kieu-hoa-bi-nham-den-dung-tu-choi-toi.html.]
Đến ngã rẽ, Kiều Hòa nhảy phắt lên, bám chặt cột điện như nhện, đợi kẻ theo dõi xuất hiện.
Xung quanh lặng ngắt, cô nín thở, âm thầm đếm ngược:
3…
2…
1!
Đến !
Kiều Hòa vung d.a.o găm đ.â.m đến.
ngay giây , cánh tay cô giữ chặt.
Trong bóng đêm, đôi mắt của đàn ông sáng rực như phát quang.
Là Bạc Thời Vụ?
“Cái đuôi nhỏ, là …”
Kiều Hòa kịp hết câu thấy Bạc Thời Vụ đưa ngón tay trỏ lên môi, hiệu im lặng.
Hai ai gì. Không xa vang lên tiếng bước chân khẽ.
với hai dị năng giả, họ dễ dàng nhóm đang đến.
Nghe âm thanh, chắc tầm sáu, bảy gã đàn ông trưởng thành.
Bạc Thời Vụ dứt khoát nhảy lên "đu cột" cùng Kiều Hòa, nín lặng chờ đợi.
Nơi đèn đường, chỉ vầng trăng yếu ớt lơ lửng, ánh sáng mờ đến mức thường chẳng thể rõ phía .
Nhóm rón rén rẽ sang, thấy phía trống trơn.
Một tên bối rối:
“Quái thật, ? Vừa còn thấy bóng mà…”
“Không , chắc là rẽ ngã khác ?”
“Khó , nơi khác tìm thôi.”
“Được, đành thế…”
Chúng lùng sục một vòng vẫn phát hiện bóng dáng Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ, như thể hai bốc , đành tức tối bỏ .
Đợi chúng xa, họ mới từ cao nhảy xuống.
Kiều Hòa Bạc Thời Vụ:
“Anh ngủ , còn theo dõi … suýt nữa đ.â.m trúng .”
Cô ngượng, vốn cùng, vì , việc gom vật tư lớn lén lút như kẻ trộm.
Bạc Thời Vụ khẽ :
“Nửa đêm cô ngoài gì, bên ngoài nguy hiểm lắm.
Vừa , nhóm đó nhắm chúng , về thôi, Kiều Hòa.”
Kiều Hòa lắc đầu:
“Gần đây vật tư, qua xem.”
Anh im lặng một thoáng, dường như cô sẽ đổi ý, chỉ đành thở dài:
“Được, với cô. Đừng từ chối .”
Kiều Hòa định gì đó, nhưng đó chỉ gật đầu:
“Được…”
Cô căn dặn:
“Anh theo , đường an .”
Nói xong, Bạc Thời Vụ lặng lẽ bước theo.
Đường khó , đôi lúc leo lên mái, dùng cả dây thừng bè .
cách xa, chẳng mấy chốc họ đến nơi.
Bạc Thời Vụ lo tìm những thứ dễ mang như lương khô, đồ cứu hộ.
Kiều Hòa nhắm đến những vật dụng quan trọng và hiếm.
Cô viện cớ tách riêng, bắt đầu gom đồ điên cuồng, đồ 0 đồng, lấy thì phí!
Đến khi gian Huyết Ngọc chật cứng, Kiều Hòa mới dừng , cô khoác hai ba lô to giả vờ như chỉ tìm bấy nhiêu.
Hai men theo đường cũ trở về.
Kiều Hòa dự định khi trời sáng sẽ cùng Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo và bầy mèo con về nhà.
, cô khu biệt thự.
Hiện giờ nhiều nơi vẫn còn ngập, nhưng Kiều Hòa chỗ biệt thự địa thế thấp, nhiều lắm là tầng một đọng chút nước.
Về đến đó, cô sẽ xử lý nước đọng, sắp xếp cho Lâm Xảo và đám mèo, đó dựa tin tình báo của Kiều Phi và Kiều Cẩn để tìm Kiều Tư.
Không hiểu , Kiều Hòa cứ linh cảm Kiều Tư đổi sang nơi khác.
Trước đó, hai nhóc con rằng chúng giam trong phòng thí nghiệm ngầm, canh phòng nghiêm ngặt, đầy camera và nhân viên nghiên cứu.
Muốn trốn ngoài còn khó hơn lên trời.
Suốt đêm ngủ, sáng , đàn mèo con cạnh cô.
Trái tim Kiều Hòa mềm , cô khẽ vuốt đầu từng bé:
“Các bảo bối, chúng về nhà thôi.”
Mèo con lượt tỉnh dậy, đến “về nhà” liền mừng rỡ.
Sau đó, Kiều Hòa gọi Lâm Xảo dậy, chuẩn lên đường.
Bạc Thời Vụ vác ba ba lô to, vô cùng nổi bật.
Mấy gã đàn ông đêm qua để mắt đến họ, đặc biệt là đống vật tư trong tay .
Ánh mắt chúng trần trụi, lộ rõ ý định cướp đoạt.
tất nhiên là Bạc Thời Vụ cho chúng cơ hội.
Ra ngoài, đội cứu hộ chặn họ , hỏi:
“Nhiều nơi ngoài thể , nguy hiểm. Hai định ?
Hay ở đợi nước rút, đường thông hãy về?”
Kiều Hòa hiểu họ lòng , dịu giọng:
“Cảm ơn, nhưng . Nhà ở gần, chúng sẽ từ từ.”
“Vậy… xin hãy cẩn thận.”
Một nhân viên cứu hộ dặn dò.
Kiều Hòa gật đầu, lặng lẽ đưa cho vài cứu hộ chút đồ ăn, chỉ là mì ăn liền, thịt hộp.
Cô nhận , ở đây dù là cứu hộ dân cứu, ai cũng ăn giống : Bánh mì khô, mì gói, nước lọc.
Một chai nước còn là nước lọc , đựng trong chai nhựa tái sử dụng.
Điều kiện thật sự kham khổ.
Kiều Hòa chỉ thể dùng chút quà nhỏ để bày tỏ lòng ơn.
Nếu họ, lẽ giờ cô vẫn còn kẹt núi.
Ban đầu, các nhân viên cứu hộ chịu nhận, họ nghiêm túc lắc đầu:
“Không , đây là đồ của các cô, chúng thể lấy của dân dù chỉ một cây kim sợi chỉ…”