Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 178+179: Chắc chắn có ma! - Thật sự cho sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:27:51
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hòa rốt cuộc gì, Bạc Thời Vụ vẫn rõ, đành theo sát cô, hỏi:

“Kiều Hòa, cô định ?”

 

Kiều Hòa mỉm thần bí:

.”

 

Bạc Thời Vụ sững sờ:

“Người ?”

 

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?

Làm thì gì quan trọng, bọn họ vốn gì.

 

Trong đầu Bạc Thời Vụ là dấu hỏi, Kiều Hòa tiếp:

“Không , cái đuôi nhỏ, cần theo .”

 

“Cô quên là vệ sĩ kiêm tay đ.ấ.m của cô ?”

Bạc Thời Vụ khẽ , ánh mắt mang chút dịu dàng mà chính cũng nhận .

 

Không hiểu tai Kiều Hòa nóng lên.

cảm giác đàn ông thật độc, luôn vô tình trêu chọc cô, mà gương mặt thì nghiêm túc như chẳng gì.

 

Biết thể ép Bạc Thời Vụ về, Kiều Hòa đành mặc cho theo.

Thật cũng chẳng , cô vẫn tự lo .

Cho dù cả đám cùng xông lên, chắc là đối thủ của cô.

 

Không lâu , Kiều Hòa đến lưng chừng núi.

Vừa đặt chân đến, cô thấy tiếng van xin tuyệt vọng:

“Xin các … đừng cướp… đừng! Đừng mà… đó là thứ chúng vất vả lắm mới tìm …”

 

Là giọng một phụ nữ yếu ớt.

Kiều Hòa khẽ nhíu mày, về hướng phát tiếng động, thấy một đôi nam nữ đang giành giật đám cỏ dại trong tay một sản phụ.

 

Khuôn mặt sản phụ đầy vệt nước mắt, quầng mắt thâm đen, môi trắng bệch, trông vô cùng tiều tụy.

Người đàn ông đối diện sắc mặt vẫn còn , trông vẫn sức.

 

Lúc , đang sức giật đám cỏ dại .

Đó chỉ là cỏ dại miễn cưỡng lót , chẳng chút dinh dưỡng nào.

Thế mà đôi nam nữ vẫn cướp.

 

Gã đàn ông nghiến răng:

“Buông tay ! Không tao đá c.h.ế.t mày!”

 

Người phụ nữ gầy cùng cũng chua ngoa:

“Nghe ! Chồng mày phế , còn dám buông?”

 

Sản phụ lóc cầu xin:

“Xin tha cho chúng , chúng mấy ngày ăn gì… nếu cứ … con , con sẽ c.h.ế.t mất…

xin các , hãy tha cho chúng , đây là thứ chồng vất vả lắm mới tìm !”

 

Người đàn ông bất động đất chính là kẻ đêm qua Lý Minh xúi bẩy định lẻn trộm đồ của Kiều Hòa.

Cánh tay đầy m.á.u khô, lẽ đêm qua ngủ, bò khắp nơi tìm cỏ mới lê lết trở về.

Không ngờ, “thức ăn” mà khổ sở tìm còn đến miệng vợ cặp đôi  nhắm .

 

Người xung quanh đói lả, cũng chẳng dám can thiệp, thậm chí kẻ còn lạnh lùng , mang chút khoái chí như xem kịch.

 

Kiều Hòa cau chặt mày, đưa tay day trán.

 

Bỗng gã đàn ông gầm gừ:

“Cảnh cáo mày! Không buông tao đá c.h.ế.t mày!

Nghe ? Lúc đó đừng chỉ con mày, ngay cả mày cũng c.h.ế.t!”

 

Sắc mặt gã dữ tợn, dọa sản phụ tái mét.

 

Người chồng đất cố gắng gượng dậy:

“Tránh xa vợ !”

 

“Ô hô, con gà trống thua trận! Mày còn đ.á.n.h tao ? Mơ !”

hềnh hệch:

“Nếu vợ mày xí, tao sớm ngủ với cô , ha ha ha…”

 

Người chồng tức điên:

“Mày dám! Tao g.i.ế.c mày!”

 

Gã đê tiện bĩu môi:

“Tao chả thèm đụng  con heo nái ! Buông tay mau!”

 

Mặt phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i trắng bệch, gân xanh trán nổi lên.

Cô tuyệt vọng gã, vẫn chịu buông.

 

Họ hết sạch thức ăn…

Chỉ uống nước thì sống bao lâu?

Con rốt cuộc chịu đựng bao lâu? Cứu viện khi nào mới đến?

Không ai , khi họ chẳng bao giờ cứu.

 

Khi cô còn do dự, gã dơ bẩn gần như mất kiên nhẫn, ánh mắt hung ác, lập tức giơ chân định đá thẳng bụng cô.

 

Ánh mắt Kiều Hòa lạnh băng.

kịp tay thì thấy chân gã cứng đờ , nhúc nhích .

 

Gã sững sờ, chằm chằm chân , dồn sức nhưng thể động đậy.

“Chuyện… chuyện gì ?”

 

Hắn thử , vẫn bất động.

Không chỉ , phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i và chồng, cả ả đàn bà gầy cũng ngẩn .

 

“Đ*m*! Chuyện quái gì đây? Mày trò gì với tao?”

Gã điên cuồng gào lên.

 

Bạc Thời Vụ bước đến cạnh Kiều Hòa, khẽ động ngón tay.

Gã đê tiện lập tức hét thảm.

 

Kiều Hòa kỹ, ha, xương ống chân gã gãy.

 

Ngay đó, Bạc Thời Vụ buông tay.

Gã ngã vật xuống đất, đau đớn kêu gào t.h.ả.m thiết.

 

Người phụ nữ gầy hốt hoảng chạy đến:

“Anh ! Anh yêu, ?”

 

rống:

“Chân… chân tao gãy !!!

Có ma, quanh đây chắc chắn ma…

A a a a! Có ma!”

 

Hắn hoảng loạn quanh, chỉ thấy khí, chẳng thấy gì.

lúc , ống chân đ.á.n.h mạnh một cú nữa.

 

“Á á á á!”

Gã rú lên.

 

Người phụ nữ gầy sợ c.h.ế.t điếng, dám chạm .

 

Gã hoang mang tột độ, hét to:

“Bé cưng! Mau đưa rời khỏi đây, ở đây ma! Chắc chắn ma!”

 

Người phụ nữ cũng hiểu chuyện gì, chỉ vội vàng dìu , cả hai lảo đảo chạy trối c.h.ế.t.

 

Sản phụ và chồng , trong mắt cả hai đều tràn ngập kinh ngạc.

Người chồng chợt nhớ đến chuyện đêm qua, bọn họ cũng từng gặp hiện tượng kỳ quái thế

Chẳng lẽ…

 

Giây tiếp theo, thấy Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng!

 

Là họ! Chắc chắn là họ…

Lý Minh dị năng, hai ... họ chắc chắn cũng năng lực đặc biệt.

là như nhân vật chính bước từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

 

Anh tất nhiên dám đắc tội.

bộ dạng gã đê tiện ban nãy, rõ ràng Bạc Thời Vụ âm thầm giúp họ một phen…

Ánh mắt chồng Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ thoáng chút phức tạp.

 

“Là… là các .”

Người chồng của sản phụ thẳng việc Bạc Thời Vụ dị năng.

Anh ngốc, dù trong lòng đoán nhưng cũng thể miệng, nơi đông miệng lắm, nhỡ truyền đủ thứ chuyện.

Huống hồ, loại chuyện nếu tự trải qua thì chẳng ai tin rằng con thể thức tỉnh dị năng.

 

Kiều Hòa nhướng mày, bước đến cạnh sản phụ, xổm xuống.

Nhân lúc sản phụ còn đang sững sờ, Kiều Hòa nhanh tay giật lấy nắm cỏ dại trong tay.

Sản phụ giật định kêu “trả !”, nhưng giây tiếp theo thấy trong lòng bàn tay Kiều Hòa bỗng xuất hiện một viên kẹo như trò ảo thuật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-178179-chac-chan-co-ma-that-su-cho-sao.html.]

 

Khuôn mặt Kiều Hòa chẳng lộ cảm xúc, cô đặt viên kẹo tay sản phụ, khẽ giọng dặn dò:

“Ăn nhanh , để khác thấy giật mất đấy.”

 

Đồng tử của sản phụ chấn động, tin nổi mắt và tai .

Đây… là thật ?

Không đang mơ chứ?

Hơn nữa… là Kiều Hòa đưa cho

Tại thế?

 

Khoé mắt sản phụ ướt đẫm, kịp nghĩ ngợi, cơ thể hành động.

Vì đứa bé trong bụng, cô kiên trì! Cô nhất định sống!

 

Cô c.ắ.n nửa viên kẹo, nuốt vội vàng, nửa còn nắm chặt trong tay, chậm rãi bò đến bên chồng:

“Ăn… ăn …”

 

Người chồng đỏ hoe mắt, liên tục lắc đầu:

“Anh ăn, thật đói, em mau giữ ăn …”

 

Sản phụ cũng nỡ, hai ôm chặt như mưa.

 

Bên , Kiều Hòa thu về bốn, năm trăm điểm cảm xúc.

Ừm, xem ” cũng hiệu quả.

Ít nhất thể nhanh chóng tích điểm, như mới cứu bà bà.

 

Sản phụ định quỳ xuống dập đầu tạ ơn, nhưng bụng quá lớn, tiện.

 

Kiều Hòa xua tay, mỉm :

“Được , giúp gì nhiều, chỉ là thấy khó chịu với gã đàn ông ghê tởm thôi.

Đừng ăn cỏ dại nữa, đưa cho hai một ít bánh quy nén, tạm cầm .

Nhớ giấu kỹ.”

 

Sản phụ gật đầu lia lịa:

“Vâng! Cô bé, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn! Cô là ân nhân của chúng !”

 

“Xin … vì chuyện đây. nhất thời hồ đồ… lời Lý Minh.”

Người chồng , giọng đầy áy náy.

 

Kiều Hòa nhướng mày Bạc Thời Vụ, ánh mắt như hỏi:

“Có chuyện gì? Sao xin ?”

 

Bạc Thời Vụ thấp giọng giải thích:

“Đêm qua bọn họ theo Lý Minh đến, định trộm đồ.”

 

Kiều Hòa lập tức hiểu :

Hừ, là cái gã Lý Minh “ xanh” gây chuyện! Thật hết nổi.

Hiện tại cũng chẳng thấy , trốn xó nào.

Thôi kệ .

 

Bạc Thời Vụ cúi xuống nắn xương cho chồng của sản phụ:

“Xong , thử cử động xem.”

 

Anh chồng đau đến nghiến răng nhưng thử cử động, quả nhiên .

Anh kích động quỳ sụp, dập đầu liên tục Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ:

“Cảm ơn các ! Thật sự ơn vô cùng!”

 

Nếu họ, vợ con giờ e rằng nguy hiểm đến tính mạng.

Sản phụ cũng nức nở.

 

Hai cảm tạ xong, mang đến cho Kiều Hòa gần nghìn điểm cảm xúc.

Ừm, còn thiếu bốn nghìn nữa.

Giờ ? Tìm mục tiêu tiếp theo chăng?

Hai cho đến mức cực hạn .

 

Kiều Hòa nghĩ ngợi một lúc, đó cất tiếng:

“Mọi xuống núi ?”

 

Câu hỏi khiến nhiều chú ý, nhưng ai đáp.

 

:

“Muốn lương thực ?”

 

Vừa dứt lời, cả đám  lập tức sáng mắt, nuốt nước bọt.

Kẻ mong chờ, kẻ nghi ngờ, đủ loại cảm xúc lan , nhưng vẫn đủ cho Kiều Hòa.

 

thể phát lương thực, nhưng điều kiện là các dò đường!”

Giọng Kiều Hòa lạnh lùng.

 

thể cho , đồ ăn quý lắm!

 

Bạc Thời Vụ nắm tay cô, cau mày, lắc đầu:

“Sao ? Để dò cũng .”

 

Kiều Hòa bật :

“Anh ngốc , dò đường nguy hiểm.”

 

Bạc Thời Vụ ghé sát, hạ giọng:

“Không , dị năng, cơ thể cũng khỏe.”

 

Kiều Hòa trừng mắt:

“Không , sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”

 

Thực cô chỉ xem thử nếu , đám sẽ tạo bao nhiêu cảm xúc.

 

Một phụ nữ mặt tái nhợt hỏi:

“Dò đường… chẳng lẽ đến chỗ sạt lở?

Nguy hiểm lắm, cho nhiều đồ cũng dám…”

 

Mọi phụ họa:

đó! Nguy hiểm lắm, lỡ c.h.ế.t thì .”

 

Kiều Hòa điềm nhiên:

“Đi cũng , chỉ cần tìm lối xuống núi, sẽ dựa công lao mà cho thức ăn.”

 

Nói , cô đặt ba lô xuống, kéo khóa.

Bên trong đầy ắp bánh quy nén đủ loại!

 

Đám đông thấy, sững sờ, ánh mắt chuyển sang kinh ngạc và tham lam.

Một vô thức lao đến, nhưng lý trí kịp thời ngăn .

Bạc Thời Vụ đó, đàn ông lợi hại, chẳng ai dám chọc .

Họ chỉ dám thèm thuồng, mắt dán đống bánh.

 

Bạc Thời Vụ lạnh mặt, chắn Kiều Hòa, giọng băng giá:

“Ai dám đến cướp, hậu quả tự gánh.”

 

Ý tứ quá rõ:

Nếu dám cả gan đến cướp, cũng nương tay, lỡ c.h.ế.t cùng đừng trách .

 

Đám đông sợ hãi như chim cút, dám nhích .

 

Kiều Hòa híp mắt,  hỏi:

“Thế nào? Giờ tin hứa suông chứ?”

 

Người phụ nữ ban nãy chần chừ:

“Cô thật sự sẽ cho bọn ?”

 

“Tất nhiên. chỉ kẹt mãi ở đây thôi.

Mọi cũng thấy , chẳng bao giờ cứu hộ mới đến.”

Kiều Hòa vẫn , như con cáo nhỏ ranh mãnh.

 

Người phụ nữ l.i.ế.m môi, nắm chặt tay:

“Được, tin cô, tìm!”

 

lập tức rời , tìm đường xuống núi.

 

Có kẻ xì xào bảo cô ngu ngốc, rõ ràng Kiều Hòa đùa bỡn.

Kẻ khác khờ dại, đường sạt lở thì tìm lối khác.

Lại kẻ đoán cô , lỡ trượt chân c.h.ế.t mất…

 

Thế nên ngoài cô và chồng của sản phụ, ai dám tìm.

Kiều Hòa ôm ba lô bánh quy, thong thả chờ đợi.

 

Không bao lâu, phụ nữ chạy về, trán đẫm mồ hôi:

tìm một nơi, dốc nhưng hình như xuống điều, xuống cần dây thừng!”

 

Kiều Hòa lập tức đưa cô năm gói bánh.

Người phụ nữ trừng lớn mắt, xé ngay một gói nhét miệng.

 

Đám đông đồng loạt hít một :

“Ôi trời! Cô thật sự cho kìa!!!”

Loading...