Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 176+177: Quá rẻ cho cô ta rồi! - Tim đập loạn như nai con

Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:29:21
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Minh trừng lớn mắt, cả sụp đổ.

Hắn vốn thương, giờ đánh, xương còn bẻ gãy mà chẳng thấy bóng nào.

Cơn đau thấu tim gan khiến  cho rằng quanh đây thứ gì đó cực kỳ quái dị!

 

Là thứ gì ?

Sao chẳng thấy gì cả?

 

Trong lòng Lý Minh gào thét, đến kêu cũng kêu nổi, trốn cũng chẳng trốn .

Là ma ư?

Hay là dị năng giả khác…

 

Toàn Lý Minh run lên.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Bạc Thời Vụ, đàn ông bên cạnh Kiều Hòa mà  đoán lai lịch.

 

Giờ thì :

Hóa chính là một dị năng giả mạnh khủng khiếp!

Thì độc nhất vô nhị… trời ạ!

 

Lý Minh hối hận nảy ý định mò sang trộm đồ của Kiều Hòa giữa đêm.

Bảo sợ gì, bạn trai lợi hại như thế cơ mà…

 

Đám đàn ông theo Lý Minh đến cũng chẳng khá hơn, đau đến mặt đỏ cổ tía, hét mà chẳng phát tiếng!

 

Không lâu , Bạc Thời Vụ mới thả bọn họ .

Anh dùng niệm lực quăng thẳng họ bay xa.

 

Đám cùng Lý Minh hoảng hồn, Lý Minh hét lên:

“Chạy… chạy mau! Không thì chúng c.h.ế.t mất!”

 

Đám chỉ còn lấy tay bò lê lết, chân gãy, chạy cũng nổi.

Họ luống cuống trốn sạch, bỏ mặc Lý Minh .

 

Lý Minh: “……!”

Trời ạ, mang theo chứ!

 

“Cứu với, cứu !”

Hắn gào lên.

 

Đáng tiếc, mấy gã đó như chẳng thấy, bò nhanh như bay.

Chỉ vài phút mất tăm.

 

Lý Minh: ………

“Cái đồ khốn!”

 

Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề.

"Táp… táp… táp…"

 

Lưng Lý Minh nổi đầy da gà, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

đến…

Là ai… chẳng lẽ… là Bạc Thời Vụ?

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn chân dẫm mạnh lên lưng .

Bạc Thời Vụ thẳng, từ cao xuống, ánh mắt lạnh lùng chút cảm xúc.

 

Giọng trầm lạnh vang bên tai:

“Nửa đêm lén lút đến đây gì?”

 

Lý Minh liên tục cầu xin:

“Đại ca, đại ca sai ! sai mà!

nên hèn hạ tham lam đồ của các !

Xin tha cho , duy nhất, dám nữa !”

 

“Nếu , Lý Minh còn dám , xin trời đ.á.n.h sét giáng!”

Hắn lắp bắp, chỉ thiếu nước quỳ xuống l.i.ế.m giày Bạc Thời Vụ.

 

Bạc Thời Vụ im lặng.

Làm đàn ông mà bụng hẹp hòi đành, còn nhè như thế, nhỏ mọn nhát gan, thật đáng khinh!

 

Anh đá một cú, lạnh giọng:

“Cút. Đừng đến đây nữa.

Nếu , thứ gãy chính là cổ .”

 

Giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn toát uy thế, khiến Lý Minh toát mồ hôi lạnh.

 

“Vâng , tuyệt đối dám nữa!”

Lý Minh vội đáp.

 

Bạc Thời Vụ liền rời .

Lý Minh giận sợ, nhưng dám manh động, thật sự… quá khủng khiếp.

 

Hai cùng đẳng cấp, sức mạnh nghiền ép tuyệt đối.

Năng lực của Lý Minh chỉ là tĩnh âm, giúp bản xung quanh di chuyển phát tiếng.

với sức mạnh thật sự, điều đó vô dụng:

Họ chẳng thể giấu khí tức, Bạc Thời Vụ dễ dàng phát hiện bọn họ.

 

Một đêm trôi qua.

Khi Kiều Hòa tỉnh dậy, trời sáng.

 

Cơn mưa xối xả hôm qua ngừng .

hệ thống Bỏ Mặc phát sóng buổi sáng, nhận thêm kha khá vật tư.

Dù vẫn thẻ dị năng, nhưng , giờ cô đủ sức bảo vệ đám mèo con của .

 

Cô lấy điện thoại thử bắt sóng, phát hiện tín hiệu yếu ớt, chỉ le lói một vạch.

Xem trạm phát sóng vẫn sập hẳn, còn tạm dùng .

nếu thiên tai ập đến nữa, e rằng bộ trạm tín hiệu thế giới sẽ sụp đổ.

 

Dẫu thì, nền văn minh nhân loại tàn phá quá nặng.

Kiều Hòa khẽ thở dài, mấy nghìn năm văn minh, cứ thế dần biến mất…

 

Loài thời nguyên thủy, trao đổi hàng hóa, săn bắn, tìm hang núi nơi trú ẩn.

Còn vô loài động thực vật hàng triệu năm tiến hóa, bước vòng đào thải và tiến hóa mới.

 

Đây là ý thức của Trái Đất ư?

Nên mới liên tục giáng thiên tai như ?

 

Kiều Hòa hề . Đời cô c.h.ế.t quá sớm, chẳng rõ thế giới ở tương lai sẽ .

Nếu Kiều Viên trọng sinh, lẽ cô sẽ  nhiều hơn, cô  vốn đầy mánh khóe để sống sót.

 

Kiều Hòa nheo mắt, hỏi hệ thống:

“Kiều Viên c.h.ế.t ?”

 

Hệ thống khẽ đáp:

“Chưa.”

 

Kiều Hòa nheo mắt:

Cũng đúng, cô  sống dai dẵng như loài gián , mà c.h.ế.t dễ dàng thế .

 

vội g.i.ế.c Kiều Viên.

G.i.ế.c ngay thì quá rẻ cho cô .

Thà rằng phá hỏng tất cả của cô , cướp hết thứ.

 

Phá tan kế hoạch của cô , Huyết Ngọc chính là bước trả thù đầu tiên.

Đó vốn dĩ là thứ thuộc về cô, thể dễ dàng nhường cho Kiều Viên?

 

Mục tiêu tiếp theo chính là nhà họ Kiều.

Hiện giờ, cả nhà họ gần như c.h.ế.t sạch, chẳng còn ai sẵn sàng “kẻ l.i.ế.m gót” cho cô , bất kể cô   gì, trong mắt họ, cô  vẫn đúng, vẫn đáng yêu, vẫn hiền lành.

 

Dù Kiều Viên tàn nhẫn g.i.ế.c vô tội ngay mặt, họ cũng chỉ :

“Ái chà, chắc chắn là kẻ sai , chọc giận Viên Viên.

Bé yêu chứ? Viên Viên g.i.ế.c là đúng đấy!”

 

Kiều Hòa bật lạnh, lắc đầu bất lực.

Đó là hào quang của kẻ xuyên sách ư?

 

Tại Kiều Viên thể thuận buồm xuôi gió, cướp đồ của khác, tùy tiện sát hại khác?

Còn cô chỉ là vai phụ nền, c.h.ế.t t.h.ả.m chẳng còn chút tôn nghiêm, ngay cả đám mèo con cô thương yêu nhất cũng Kiều Viên tàn nhẫn g.i.ế.c hại.

 

Cơn hận , Kiều Hòa đến giờ vẫn nuốt trôi.

Cô hít sâu, trấn tĩnh, dậy vươn vai.

 

lúc đó, Bạc Thời Vụ khẽ :

“Chào buổi sáng, Kiều Hòa.”

 

Kiều Hòa mỉm , mắt cong cong:

“Chào buổi sáng.”

 

“Bà ơi, dậy thôi… đến giờ .”

Cô bước đến bên túi ngủ của Lâm Xảo.

 

Lâm Xảo mở mắt.

Kiều Hòa nhíu mày, vội đặt tay lên trán bà, nóng, chỉ là lo hão.

 

“Bà ơi? Dậy nào, bà vẫn buồn ngủ ạ?”

Cô khẽ gọi.

 

Lâm Xảo yếu ớt mở mắt, khẽ :

“Gần đây buồn ngủ… A Hòa, sáng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-176177-qua-re-cho-co-ta-roi-tim-dap-loan-nhu-nai-con.html.]

 

Giọng bà mệt mỏi như tỉnh hẳn. Kiều Hòa , cơ thể bà chắc chắn đang khó chịu.

 

“Bà ơi, chỗ nào khó chịu thì nhất định cho con nhé.”

Kiều Hòa lo lắng dặn dò.

 

Giá mà bác sĩ… , giá mà chỉ cảm xúc của cô tích đủ một vạn thì mấy, như mới thể cứu bà.

 

Lông mày Kiều Hòa nhíu chặt.

nghĩ cách kiếm đủ cảm xúc.

Nghĩ nhanh lên… nhanh lên!

 

Đột nhiên, Kiều Hòa ngẩng phắt đầu sang Bạc Thời Vụ.

chỉ thoáng chốc, cô lắc đầu.

Không , thể lợi dụng , như quá bất công.

 

Vậy… còn cách nào khác?

Muốn chỉ cảm xúc, cần .

 

Hiện giờ núi, nơi đông nhất chính là nhóm kẹt ở lưng chừng.

Ý tưởng lóe lên, nhưng cô vẫn dám chắc.

 

Kiều Hòa buồn bực xoa đầu nhỏ của Kiều Bộ:

“Có thể nhỉ…”

 

Lâm Xảo khẽ hỏi:

“Có thể cái gì cơ? A Hòa, chỉ cần con , chẳng gì là thể.”

 

Kiều Hòa khẽ , tâm trạng dần bình .

Lâm Xảo là thứ hai ngoài Bạc Thời Vụ mang đến cho cô cảm giác dịu dàng, khiến cô cảm nhận tình .

rốt cuộc bà là gì của cô, cô vẫn rõ…

 

Kiều Hòa , nhưng cái hệ thống Bỏ Mặc căn bản chẳng chịu .

Đành tự tìm manh mối thôi.

 

Bạc Thời Vụ dậy:

“Kiều Hòa, cô ở đây chăm sóc bà, quanh xem gì ăn .”

 

Anh thức ăn của họ chẳng còn nhiều, vẫn thử tìm thú rừng trái cây dại.

Kiều Hòa thì khác, cô vật tư đủ dùng mấy chục năm.

Dĩ nhiên là lúc thể .

Nhỡ ngày nào phản bội, với năng lực hiện tại của , cô thể địch nổi.

 

Kiều Hòa chớp mắt, ngoan ngoãn đáp:

“Được thôi, cái đuôi nhỏ, . đợi ở đây.”

 

Bạc Thời Vụ rời .

Bóng khuất, Kiều Hòa liền sang đám mèo con:

“Nhớ trông bà cẩn thận nhé, cũng ngoài săn mồi.”

 

Kiều Ly bước lên, lạnh lùng :

[Con với .]

 

Kiều Ẩn cũng phấn chấn hẳn, săn mồi ư, quá!

Kiều Cúc càng hào hứng, nó đến đồ ăn chạy nhảy khắp nơi.

 

[Con cũng , ơi! Con cũng ! Ăn ăn ăn!]

Đôi mắt sáng rực, móng nhỏ cào cào ống quần Kiều Hòa.

 

Kiều Hòa bật :

“Các con ngoan, bà đang mệt. Phải ở bên bà.

Thú rừng quanh đây chắc cũng ít, sẽ lấy từ gian, nhưng đừng cho Bạc Thời Vụ , hiểu ?”

 

Mấy bé mèo con lơ mơ gật đầu.

Kiều Ẩn khe khẽ hỏi:

[Mẹ, cần lấy thịt trong gian của con ?]

 

Kiều Hòa mỉm :

“Không cần, của còn đủ, của con để dành.”

 

Kiều Ẩn ngoan ngoãn gật đầu:

[Yên tâm , con sẽ bảo vệ đồ ăn và đồ hộp trong gian của con!]

 

Kiều Cúc  , thèm chảy dãi:

[Ẩn Ẩn, cho gian của chút , ăn đồ hộp… húp híp]

 

Kiều Ẩn toát mồ hôi:

[… Không . Phải lời !]

 

Đôi tai mèo của Kiều Cúc cụp xuống, sự ấm ức hiện lên rõ rệt:

[Hu hu, nhưng con ăn mà…]

 

Kiều Hòa bật , xoa mạnh đôi tai mềm mềm của Kiều Cúc:

“Ngoan, lát nữa lấy đồ hộp cho con.”

 

Kiều Cúc lập tức tươi tỉnh, hớn hở cọ đầu Kiều Hòa, đuôi dựng cao, vui tả.

[Hu hu! Mẹ là tuyệt nhất, con yêu nhất!]

 

“Được , đây. Các con giữ nhà và bảo vệ bà, ?

Mẹ sẽ sớm về.”

 

Nói xong, Kiều Hòa cũng báo với Lâm Xảo là ngoài kiếm thức ăn rời .

 

Suốt cuộc trò chuyện, cô đều dùng tiếng mèo, Lâm Xảo chỉ nghĩ đơn giản là cô đang nựng mèo, nghi ngờ.

Kiều Hòa bà phát hiện, đồ ăn cũng thể từ khí xuất hiện.

 

Cô tìm một chỗ kín, lôi một con thỏ béo c.h.ế.t từ gian, tiện tay bôi ít bùn lên, đợi thêm một lúc về.

 

Vừa về gặp Bạc Thời Vụ.

Anh kinh ngạc con thỏ trong tay cô:

“Cô săn ?”

 

Kiều Hòa ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin:

“Tất nhiên , giỏi lắm đấy.”

 

Bạc Thời Vụ gật gù:

“Quả thật lợi hại. gặp thú rừng, chỉ hái ít rau dại ăn thôi.”

Nói , đưa mớ rau cho cô xem.

 

Kiều Hòa liếc qua:

“Cái cũng ăn ư? Trông như cỏ…”

 

Anh mỉm :

“Tất nhiên. Tuy vị nhạt nhưng độc, ăn .”

 

Cô nhướng mày:

“Hay đấy, ăn bao giờ.

Cái đuôi nhỏ, để xem tài nấu nướng của nhé~”

 

Anh :

“Được, sẽ cố thật ngon.”

 

Hai cùng trở về xử lý thỏ và rau.

Kiều Hòa khẽ nghiêng đến gần , bất chợt, cô nhận hệ thống b.ắ.n cả trăm điểm hảo cảm.

 

Tim cô bỗng loạn nhịp, vội vàng lùi .

Nhịp đập gấp gáp, như nai con chạy loạn.

 

Người đàn ông rốt cuộc đang nghĩ gì?

Cô chỉ chạm nhẹ cánh tay , mà cho cô nhiều hảo cảm đến thế…

 

Má cô nóng lên.

định lấy chỉ cảm xúc bằng cách , nhưng vì bà…

 

Kiều Hòa sang Lâm Xảo sắc mặt tái nhợt, đo nhiệt độ và huyết áp:

“Không sốt, nhưng huyết áp thấp…”

Cô nhíu mày.

“Bà, còn chỗ nào thấy khó chịu ?”

 

Lâm Xảo cố nhịn đau, lắc đầu:

“Không . Bà già , như thế là bình thường.

A Hòa, sinh tử , giàu sang tại trời, ai cũng c.h.ế.t, con đừng quá lo lắng.”

 

Kiều Hòa im lặng.

Những lời đó sai, nhưng cô chấp nhận, cũng chấp nhận.

Khó khăn lắm cô mới gặp hiền hậu thế .

 

Khóe mắt ươn ướt, cô c.ắ.n chặt môi, dậy, chẳng buồn ăn nữa, cô chạy thẳng xuống lưng chừng núi.

việc, lát nữa sẽ về!”

 

Cô để câu lao .

Bạc Thời Vụ vội vàng lên:

“Để xem. Mấy nhóc, trông bà cẩn thận.”

 

Đám mèo: “……”

Xin , chúng hiểu tiếng !

ý của Bạc Thời Vụ, chúng cũng… hiểu đại khái .

Loading...