Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 172+173: Hắn chưa từng thấy mẹ nổi giận đánh người - Tích trữ thêm một đợt hàng
Cập nhật lúc: 2025-10-07 06:20:11
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hòa đầu , thì là Kiều Ly vung vuốt cào cho Lý Minh một phát thật mạnh.
Ngoài Kiều Cẩn và Kiều Phi , mấy bé mèo con còn đều xếp hàng che chở mặt Lâm Xảo, ánh mắt dữ tợn chằm chằm Lý Minh đầy ác ý.
Lý Minh sững .
Vốn dĩ định lấy bà lão con tin uy h.i.ế.p Kiều Hòa, cô sẽ ngoan ngoãn đưa đồ ăn cho .
Nào ngờ kịp động thủ, mấy bé mèo con tay .
Chỉ là súc sinh thôi mà!
Vậy mà dám cào ?
Lý Minh nổi giận đùng đùng, xông đến định bắt Kiều Ly, nhưng Kiều Ly phản ứng nhanh nhẹn, lập tức né .
Kiều Cúc tức giận “meo” một tiếng, lao lên bám chặt ống quần , trèo lên , nhân lúc Lý Minh lóng ngóng kịp phản ứng, cô nhóc c.ắ.n mạnh cánh tay .
“Aaaa! Đồ súc sinh, nhả ! Buông mau!”
Lý Minh gào thét.
Đám mèo con chẳng hề nể nang, đồng loạt lao “dần” cho một trận.
Kiều Ly lạnh giọng: [ là chán sống, còn dám nhắm bà bà.]
Kiều Cúc bực bội: [Tên hai chân đúng là rác rưởi, loại còn sống chứ!]
Kiều Ẩn thở dài: [Gan to thật, chắc là do thấy đ.á.n.h bao giờ.]
Kiều Phi tặc lưỡi: [Mẹ đến kìa, tên hai chân sắp toi .]
Kiều Cận phì : [Hắn giờ toi đấy, cái mặt kìa, chắc nát bét , hahaha…]
“Đáng c.h.ế.t! Đồ súc sinh! Tao chọc gì đám súc sinh mà chúng bây dám… ”
Lý Minh còn hết thấy Kiều Hòa lạnh mặt bước đến.
Hắn lập tức đổi giọng, tố cáo:
“Kiều Hòa, em xem lũ mèo của em …
Anh chẳng gì mà chúng tự dưng nhào cào c.ắ.n , mặt , rách hết !
Giờ vacxin, lỡ dại thì …”
Chát!
Một tiếng tát giòn tan vang lên.
Lý Minh choáng váng, còn hiểu chuyện gì ăn ngay một bạt tai.
Cơn đau rát bỏng thần kinh tê dại, định mở miệng lãnh thêm một cú đ.ấ.m của Kiều Hòa.
Cú đ.ấ.m cô dùng lực, đ.á.n.h bay , cái tên gầy gò như que củi, cô đ.ấ.m một cái, m.á.u mũi liền trào như suối.
“A… a…! Máu, chảy m.á.u !”
Hắn choáng váng kêu la.
“Kiều Hòa! Sao cô đ.á.n.h ! gì !”
Lý Minh hoảng loạn, cảm thấy cô và lũ mèo như độc, mới liếc vài cái vài câu đ.á.n.h nông nỗi .
Kiều Hòa lạnh lùng nhếch môi:
“Thấy ngứa mắt nên đ.á.n.h đấy, thì ?”
Lý Minh: “…”
“Anh dám ý ?
Nếu nhờ mèo của tinh ý, giờ bà thành con tin của .”
Ánh mắt Kiều Hòa khẽ nheo , như thấu tim gan .
Lý Minh chột , lẩm bẩm:
“… …
là công dân , chuyện hại lợi chứ?
Mọi đều thấy mà… … thật sự gì bà lão!
Còn lũ mèo của cô… cô thể quản chúng ?
Thả rong để chúng c.ắ.n đáng sợ lắm, lỡ bệnh dại…”
Hắn đến đây thì câm bặt, vì ánh mắt Kiều Hòa như g.i.ế.c .
Lý Minh vốn nhát gan, dám chọc giận cô nữa, đành c.ắ.n răng nuốt hận, im bặt.
Vết thương nhiễm trùng , lũ mèo mang bệnh gì …
Càng nghĩ càng ấm ức, chỉ báo thù Kiều Hòa và mấy con “súc sinh” .
Kiều Hòa hừ lạnh:
“ cảnh cáo , dám hại của , dù chỉ là nảy sinh một chút ý , cũng sẽ để yên .”
“Nghe rõ ?”
Lý Minh lảng tránh ánh của cô, lắp bắp:
“Biết… .”
Nói xong, vội chạy thật xa, sợ ăn thêm trận đòn khác nữa.
Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ trở bên Lâm Xảo.
Kiều Hòa khẽ :
“Giờ xuống núi , đành đợi cứu hộ thôi.
Chúng nơi khác đợi, ở đây đông quá.”
Lâm Xảo khẽ ho khan, che miệng hỏi nhỏ:
“Thật sự cứu hộ sẽ đến ?”
Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ liếc , Bạc Thời Vụ hạ giọng:
“Khả năng thấp.”
“Họ mà phát điên thì sẽ chuyện sẽ khó lường, chúng nên tìm nơi khác .”
Anh trầm giọng.
Anh thể đoán , khi con đói đến cực hạn, sẽ xảy những chuyện kinh khủng thế nào.
Huống chi, bọn họ mang theo vật tư, trong mắt kẻ khác, họ chẳng khác nào miếng mồi ngon, sớm muộn cũng nhắm đến.
Giờ chỉ là xé rách mặt thôi, nếu để mắt đến thì sẽ phiền lắm.
Đối phó đám tuy dễ, nhưng lỡ quá mạnh tay mà g.i.ế.c thì bàn tay sẽ vấy máu.
Bạc Thời Vụ để tay Kiều Hòa dính bẩn, cũng chẳng cô thấy cảnh g.i.ế.c .
Thế là cả nhóm bế theo mấy bé mèo rời khỏi nơi đó.
Dù bọn họ xa, Lý Minh vẫn dõi theo bóng lưng họ, dán mắt chiếc balô to tướng lưng Bạc Thời Vụ.
Chắc chắn bên trong đầy đồ ăn và t.h.u.ố.c men.
Làm để đây?
Hắn nghĩ mãi chẳng cách gì, chỉ thể đợi cứu hộ.
Tiện thể tìm xem quanh đây con vật trái dại nào …
cơn mưa lũ, động vật trốn sạch, rừng núi chẳng còn gì, đến cả một con kiến cũng thấy.
Chạy loanh quanh nửa ngày, chỉ bắt một con giun đất đầy bùn nhầy nhụa, thôi thấy kinh tởm.
Hắn tưởng tượng cảnh nuốt thứ …
Ọe...
Lý Minh suýt nôn mật xanh.
chẳng còn gì khác để ăn.
Lá cây thì tinh bột, đạm, sống nổi…
Con giun dẫu cũng đạm, chỉ là quá ghê tởm…
Bụng đói cồn cào, thể gầy rộc, chằm chằm con giun một lúc, nhanh chóng bỏ miệng nuốt chửng.
Ọe!!!!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-172173-han-chua-tung-thay-me-noi-gian-danh-nguoi-tich-tru-them-mot-dot-hang.html.]
Cảm giác buồn nôn khiến suýt nữa nôn , nhưng vẫn cố gắng lấy tay bịt miệng, cho bản nôn.
Khó khăn lắm mới kiếm chút đạm, nếu nôn thì quá đáng tiếc.
Thôi, vẫn nên tìm xem còn gì ăn nữa …
Sắc mặt Lý Minh tái nhợt, kéo lê thể mệt rã rời tiếp tục tìm thức ăn.
Lúc , những kẹt khác cũng bắt đầu nóng ruột.
Họ cần đồ ăn, nếu đồ ăn, e rằng cứu viện kịp đến, họ c.h.ế.t đói .
Mọi hầu như chẳng còn gì để ăn, cho dù cũng chia cho kẻ khác.
Tình hình mắt quá mù mịt, bao giờ mới cứu viện.
Có thể họ sẽ mắc kẹt lâu, lỡ về chẳng kiếm đồ ăn, thú rừng, trái cây, lá cây cũng ăn nổi, thật sự chỉ thể chịu cảnh c.h.ế.t đói núi.
C.h.ế.t đói… thật sự quá đáng sợ.
Thế là ai cũng vội vàng tìm thức ăn.
họ cũng chẳng khá hơn Lý Minh, gần như tìm gì, thú nhỏ biến mất hết, ngay cả xác c.h.ế.t dường như cũng nước cuốn .
Có may mắn tìm xác thỏ c.h.ế.t, còn thể ăn một bữa no.
Có xui xẻo chẳng tìm gì, đành tạm nhai lá cây cầm .
Họ sống… sống đến khi đợi cứu viện đến.
Về phía Kiều Hòa, khi tìm nơi nghỉ mới, ba cùng mấy bé mèo con đều đói.
Kiều Hòa lấy bánh quy nén và nước trong ba lô chia cho Bạc Thời Vụ và Lâm Xảo.
Trong tình cảnh , cô nấu nướng, tốn công dễ gây chú ý, hương thơm còn thể thu hút kẻ khác đến phiền.
Ăn tạm bánh quy nén vài bữa vẫn hơn.
Các bé mèo con cho ăn hạt và que thức ăn cho mèo.
Kiều Hòa mang cả một bao to thức ăn mèo, đủ cho chúng ăn vài ngày.
Que thức ăn thì nhiều, nhưng cô vẫn lén lấy một phần từ gian Huyết Ngọc để bù thêm.
Bạc Thời Vụ vốn trong ba lô của Kiều Hòa những gì, nên cũng chẳng thắc mắc việc que thức ăn cho mèo dường như chẳng bao giờ hết.
Chỉ cần mấy bé con ăn no là đủ.
Lâm Xảo phần thức ăn trong tay, trầm ngâm một lát.
Chốc , bà quyết định chỉ ăn chút ít, phần còn bà lén cất .
Phòng khi còn gì, bà còn thể đem bánh cho Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ…
Bà lớn tuổi, sức khỏe .
Sau bao nhiêu biến cố, còn sống đến giờ là kỳ tích.
Tất cả đều nhờ Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ, nếu hai đứa trẻ cứu, bà sớm c.h.ế.t ở cái làng nhỏ .
lúc đó, Kiều Hòa hỏi:
“Bà bà, bà ăn nữa? Ăn xong ?
Bà còn đói , con lấy thêm cho bà nhé.”
Lâm Xảo vội xua tay, hiền hậu:
“Thôi thôi, đủ , bà no lắm , bụng sắp căng đây.”
Kiều Hòa dở dở :
“Sao thể no chứ, chỉ là bánh quy nén thôi mà.
Bà thấy khó chịu chỗ nào ?”
Cô khẽ nhíu mày, hỏi.
Lâm Xảo mỉm hiền hòa:
“Không , bà thấy khỏe lắm. Chỉ là… cứu viện đến kịp thôi.”
Nỗi lo của bà dư thừa.
Kiều Hòa cũng đang nghĩ, cứu viện đến , họ tự tìm đường xuống núi.
Bậc thang xuống núi nước lũ phá hỏng, nhưng ngọn núi rộng, nơi khác vẫn đường xuống?
Nói đúng hơn, là tìm “lối ” khác.
Con đường nhân tạo chỉ một, giờ nó sụp.
Vậy họ chỉ còn cách tìm lối mới, dù tự mở đường cũng xuống.
Cô cần xuống núi sớm để xem tình hình trong thành phố.
Thảm họa dứt, nếu hành động nhanh, cô vẫn kịp tích trữ thêm một đợt vật tư khi hỗn loạn lớn xảy .
Giờ đây hẳn nhận điều bất thường.
Từ khi nhiệt độ biến đổi đến nay, thiên tai liên tiếp, bình thường cũng hiểu thế giới đang đổi.
Không chừng, đây chính là… tận thế.
Đối với loài , điều đó đúng là tận thế thật.
Chắc chắn sẽ ít phản ứng và bắt đầu gom hàng, thậm chí cướp bóc siêu thị, cửa hàng.
mục tiêu của Kiều Hòa mấy thứ đó.
Cô cần những thứ tiền cũng khó mua:
Vũ khí, s.ú.n.g đạn, mìn, l.ự.u đ.ạ.n choáng, l.ự.u đ.ạ.n độc…
Còn cả những vật tư đây cô kịp mua:
Tàu ngầm, du thuyền, đủ loại thiết giữ ấm.
Nếu quy luật tận thế đổi, giai đoạn tiếp theo chắc chắn là đại hàn…
, băng giá sẽ sớm phủ kín.
Đó là cơn ác mộng mà Kiều Hòa bao giờ trải qua:
Suốt một năm trời, tất cả đều đóng băng, vô c.h.ế.t cóng đường.
Có những t.h.i t.h.ể còn tranh giành, chẳng còn nguồn lương thực nào, nguồn cung quốc gia cũng cạn kiệt…
Họ sống nổi, đành tất cả những việc thể để sống sót.
Sau , còn nhiều theo các đoàn do quốc gia tổ chức, di cư như chim di trú, đến gần xích đạo, tìm nơi nhiệt đới để trú ẩn.
Kiều Hòa khi thể cùng, cô vật tư, cũng chẳng dị năng.
Cô đủ điều kiện để nhập đoàn.
Dân thế giới quá đông, ai thể lo hết cho tất cả.
Để duy trì sự sống còn, nhân loại buộc bỏ những yếu kém.
Tàn khốc, bất lực, vô cùng bi ai.
Và Kiều Hòa chính là kẻ bỏ .
Cô còn nhớ, khi đó Kiều Nhất Mộc đưa Kiều Viên theo cùng.
Những năng lực khác trong nhà cũng bỏ .
Kiều Nhất Mộc theo vì là bác sĩ, và chỉ mang theo Kiều Viên, bỏ mặc cha ruột, bỏ mặc tất cả những khác của gia đình trong thế giới băng giá.
May mắn là Kiều Hòa sống sót, cô cách chịu đựng cái lạnh âm năm, sáu mươi độ.
Không, nhiệt độ thể sẽ khắc nghiệt hơn.
Vì đời thiên tai mạnh hơn, nhưng tương ứng với nó, thời gian sẽ rút ngắn.
Giống như đợt địa ngục cực nhiệt qua, nhiệt độ lên đến bảy mươi độ, nhưng cũng kết thúc nhanh, kéo dài cả năm như kiếp .
Có lợi cũng hại:
Thời tiết cực đoan sẽ khiến nhiều c.h.ế.t hơn, nhưng những ai trụ sẽ dần “tiến hóa”, thể chất mạnh lên, thậm chí thể thức tỉnh dị năng.
Mọi thứ đều là ẩn .
Kiều Hòa nghĩ, địa ngục băng giá, hẳn sẽ một làn sóng dị năng giả mọc lên như nấm mưa.
Đến lúc , thế giới sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?
Cô bắt đầu chút mong chờ.