Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 167: Chết cũng không được yên

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:44:42
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý phu nhân kịp mở miệng, ngờ Lý tổng vội vàng phắt dậy, hớn hở như kẻ ngốc:

“Nữ vương bệ hạ! thể nhân chứng! thể, thể!”

 

Kiều Hòa: “…”

 

Lý tổng còn định la hét thêm, nhưng Lý phu nhân vội bịt miệng, bực bội lo lắng:

“Gào cái gì? Con trai ngoan, con sống nữa ?”

 

Lý tổng ú ớ:

“Sao chứ… đây chẳng là yêu cầu của nữ vương đại nhân ?

Hơn nữa, cô sẽ g.i.ế.c con …”

 

Lý phu nhân bất đắc dĩ ôm trán, để bảo vệ con trai ngốc, bà chỉ thể sang Kiều Hòa, miễn cưỡng :

“Đã như , Kiều tiểu thư, đồng ý. sẽ nhân chứng cho các .”

 

Kiều Hòa siết chặt tóc Kiều Viên, buộc cô ngẩng đầu đối diện Kiều Nhất Mộc, chậm rãi :

“Kiều Nhất Mộc, như đủ chứ?”

 

Khóe miệng Kiều Nhất Mộc giật liên hồi, giờ phút  chỉ thấy Kiều Hòa chẳng khác gì một con quỷ…

 

Một con quỷ khủng khiếp!

Bắt g.i.ế.c cả ruột thịt ư?

Sao thể…

 

lúc , tiếng nức nở của Kiều Viên vang lên:

“Hu… hu… ơi, cứu em… cứu mạng…”

 

Kiều Viên Kiều Hòa hành hạ đến mức mặt mũi biến dạng, miệng rách toạc, bùn đất lấm lem, tóc rối bời, thậm chí một mảng da đầu cũng giật tróc.

 

Nhìn Kiều Viên thành như thế, Kiều Hòa chỉ thấy đó là cái giá mà cô trả.

Dám chia rẽ khác, còn từng khâu miệng mấy bé mèo con, cô x.é to.ạc cái miệng .

 

Tim Kiều Nhất Mộc run bắn, dày co thắt.

Giờ đây, em gái  thật sự xí đến mức dám , nhưng… dù thế nào, vẫn là em gái mà yêu thương.

 

Hắn cố nén ghê tởm, trừng mắt Kiều Hòa:

“Kiều Hòa! Cô thật sự nhẫn tâm bắt g.i.ế.c cha và các em trai ?”

 

Kiều Hòa chút do dự:

. Đừng nhảm nữa, mau tay.

Không thì g.i.ế.c Kiều Viên ngay.”

 

Giọng cô nhẹ tênh, nhưng lực tay càng lúc càng mạnh, như lột cả da đầu Kiều Viên.

 

Kiều Viên đau đến rống lên, khiến cha Kiều Kiều đau lòng tột cùng, dỗ:

“Viên Viên đừng sợ, cha đến cứu con đây…

Nhất Mộc, mau g.i.ế.c chúng !”

 

Kiều Nhất Mộc giằng xé dữ dội.

Hắn mất ai, nhưng cũng thể Kiều Viên c.h.ế.t mắt.

 

Sau một hồi vật vã, c.ắ.n răng:

“Được… đồng ý. Giết họ xong, sẽ tự sát.

Kiều Hòa! Nếu cô dám tha cho Viên Viên, thành ma cũng bỏ qua cô!”

 

Lời  ngập tràn hận ý, ánh mắt độc đến mức như xé xác Kiều Hòa.

 

Kiều Hòa bỗng bật , vỗ nhẹ mặt Kiều Viên, lắc đầu:

“Thật nực . Vì cô  mà các tất cả.

Đặc biệt là , Kiều Nhất Mộc, g.i.ế.c cha , em trai cũng , mạng cũng chẳng đáng gì so với Kiều Viên.

Rồi các sẽ hối hận, tin .”

 

Cả nhà họ Kiều xong chỉ tức giận và uất nghẹn, ai ngờ ngày Kiều Hòa giẫm nát chân.

 

Kiều Viên cũng tuyệt vọng Kiều Nhất Mộc, lóc:

“Anh… đừng… đừng , đừng g.i.ế.c cha

Cả hai, ba nữa…

Kiều Hòa! Đồ ác độc! Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c , đừng ức h.i.ế.p !”

 

Kiều Hòa nhướng mày, lạnh, bóp chặt cổ Kiều Viên:

“Tốt, thế thì để giúp cô toại nguyện nhé?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-167-chet-cung-khong-duoc-yen.html.]

Giết cô, tha cho cả nhà họ Kiều, thế nào Kiều Viên?”

 

Cô mỉm , bất ngờ siết mạnh:

“Ba giây suy nghĩ. Không c.h.ế.t thì gào lên gọi ‘ ơi’ .”

 

Chỉ cần dùng lực, Kiều Viên ngửi thấy mùi tử vong!

lập tức hét thất thanh:

“Anh ơi!”

 

Kiều Hòa tặc lưỡi:

“Thấy , đây chính là ‘em gái, con gái ngoan’ của các .

Kiều Nhất Mộc, cô vẫn chọn mạng sống của .”

 

Kiều Nhất Mộc nghiến răng:

“Đó là vì cô bỉ ổi! Thả , sẽ g.i.ế.c họ ngay. Mau thả em gái !”

 

Kiều Nhị Lâm và Kiều Tam Sâm sợ đau, họ chết, nhưng…

Chỉ thể c.h.ế.t để Kiều Viên sống.

 

Kiều Hòa lạnh lùng :

“Cái đuôi nhỏ, thả .

Để xem dám thật sự vì Kiều Viên mà g.i.ế.c cả nhà .”

 

Bạc Thời Vụ gật đầu, nhấc chân lên.

 

Khoảnh khắc , Kiều Nhất Mộc mới thấy cơ thể nhẹ bẫng, nhưng vẫn cảm nhận sức mạnh khủng khiếp từ Bạc Thời Vụ, dám manh động, chỉ run rẩy bước đến cha , lấy con d.a.o gần đó, hai tay run run đ.â.m thẳng tim họ.

 

Cha Kiều Kiều trừng mắt, phun m.á.u tắt thở.

 

Kiều Nhất Mộc môi tái nhợt, mắt đỏ ngầu, lảo đảo bước về phía Kiều Nhị Lâm và Kiều Tam Sâm, cũng run rẩy xuống tay.

 

Kiều Viên gào thét:

“Không… đừng mà!!!”

 

Kiều Hòa chẳng vì mất , vì cảm động trai, vì tiếc nguồn lao động.

Mất đám , một cô gái yếu đuối như cô sống nổi giữa tận thế?

 

Giết xong bốn , Kiều Nhất Mộc vững, ngã xuống đất, chằm chằm Kiều Hòa:

“Cô hứa… tha cho Viên Viên!”

 

Kiều Hòa trầm giọng:

, như các .”

 

Kiều Nhất Mộc bi thương Kiều Viên, gượng :

“Đừng … Viên Viên… kiếp chúng vẫn là em…”

 

Dứt lời,  đâm mạnh d.a.o n.g.ự.c .

Rất nhanh, Kiều Nhất Mộc cũng tắt thở.

 

Kiều Hòa lạnh lùng , Kiều Viên đang gào .

 

Trong mắt ngoài, ép đến tuyệt cảnh như thế quá tàn nhẫn, quá độc ác.

chỉ Kiều Hòa hiểu, cô buộc .

Chỉ thế mới chấm dứt kiếp cả nhà họ Kiều áp bức, đầu độc đến chết.

 

Kiếp , cô sống vì họ nữa.

Cô còn mèo con, còn quan trọng hơn.

Cô sẽ sống cho những thật sự yêu thương cô.

 

Kiều Hòa bẻ gãy tay chân Kiều Viên, biến cô thành phế nhân, vứt tất cả rừng sâu.

Không cần tự tay giết, Kiều Viên cũng khó mà sống nổi trong thời tiết khắc nghiệt .

, cô đúng lời Kiều Nhất Mộc: Không g.i.ế.c Kiều Viên, chỉ để một thoi thóp.

 

Kiều Hòa mỉm , lòng thỏa mãn.

Những bé mèo con chạy đến bên cô kêu meo meo, Kiều Hòa khom xuống vuốt ve từng cái đầu nhỏ, :

“Đi thôi, cái đuôi nhỏ.”

 

Khi rời , cô còn Kiều Viên như kẻ mất trí lẩm bẩm:

“Kiều Hòa… mày c.h.ế.t yên… c.h.ế.t cũng yên!”

 

Kiều Hòa thầm nghĩ:

Ai c.h.ế.t yên còn .

Loading...