Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 160+161: Đây là thiên đường sao - Trả Giá!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:45:19
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khè...”

“Khè!”

 

Tiếng động khẽ vang bên tai, gần như ngay lập tức, con sói đen lao thẳng đến c.ắ.n cổ Kiều Cận.

Phản ứng của Kiều Cận nhanh. Dù cơ thể vô cùng yếu ớt, cô nhóc vẫn kịp tránh cú tấn công .

 

Con sói đen đói lả, đôi mắt xanh biếc vì cơn đói mà trở nên dữ dằn, bản năng sinh tồn mãnh liệt thôi thúc nó.

Nó bùng nổ sức mạnh đáng sợ, nữa vồ về phía Kiều Cận.

 

Kiều Cận chật vật né tránh, nhưng vô tình kéo rách vết thương .

Máu tươi lập tức trào . Ngửi thấy mùi máu, con sói như phát điên, lao đến tấn công điên cuồng.

 

“Meo…!!!”

Kiều Cận cất tiếng kêu thê lương, cảnh cáo nó đừng gần.

 

trong mắt sói đen, cô nhóc chính là miếng mồi ngon miệng.

Một con đói gần chết, một con thương nặng, vết thương rách toạc.

chết, sói đen cũng buông tha.

 

Thế là cuộc giằng co bắt đầu.

Ban đầu Kiều Cận còn tránh vài đòn, nhưng liên tiếp vuốt nó cào xước lưng, m.á.u chảy ngừng.

Hành động của cô nhóc dần chậm , nhanh chóng ép lùi từng bước.

 

Trái tim Kiều Cận nóng như lửa đốt, chẳng lẽ hôm nay cô nhóc c.h.ế.t ở đây ?

Nếu sói ăn thịt, Kiều Phi càng khó trốn thoát. Mẹ chuyện nhất định sẽ đau lòng vô cùng.

 

Nghĩ đến cảnh Kiều Hòa , tim cô nhóc thắt .

Ngày xưa, nếu Kiều Hòa cưu mang, lẽ cô nhóc  c.h.ế.t bên thùng rác từ lâu, những ngày hạnh phúc đây.

 

Tiếng rên nghẹn ngào bật từ cổ họng.

Cô nhóc chết… thật sự .

Cô nhóc còn tìm thấy , bình an

 

“Bịch!”

Kiều Cận móng vuốt khỏe như thép của sói đen ghì chặt xuống đất, vết thương rách toạc hơn nữa.

Mùi m.á.u tanh ngọt ngừng kích thích thần kinh con thú.

Nó há miệng toang hoác, định nuốt trọn cô nhóc chỉ trong một miếng.

 

Thế nhưng..

 

Đôi mắt sói đen bỗng co rút .

Nó trừng lớn, đổ gục xuống, co giật dữ dội, m.á.u đỏ tươi tuôn xối xả từ ngực.

 

“Kiều Cận!”

 

Giọng thật quen thuộc!

Kiều Cận c.h.ế.t lặng. Cô nhóc tưởng đó là ảo giác lúc lìa đời.

Hoặc lẽ chết, nên mới thấy tiếng nơi thiên đường…

 

Mọi thứ m.ô.n.g lung, như đang mơ.

 

Cô nhóc khó nhọc đầu, trông thấy Kiều Hòa với gương mặt tràn đầy lo lắng, khóe mắt hoe đỏ, ngay cả chóp mũi cũng ửng hồng, như sắp .

Cô chạy đến thật nhanh, giống hệt đầu tiên cô gặp Kiều Cận.

 

Khi đó Kiều Cận cũng hấp hối, nghĩ chỉ đáng c.h.ế.t bên thùng rác, để xác mục rữa, công nhân vệ sinh dọn .

Một đời chỉ cay đắng.

 

Kiều Hòa vẫn bế cô nhóc về, dùng chiếc chăn lông mềm sạch sẽ quấn , đưa đến bệnh viện thú y.

Dù tốn bao nhiêu tiền, Kiều Hòa cũng chẳng tiếc, chỉ mong cô nhóc sống.

 

“Meo…”

Kiều Cận khe khẽ kêu, đôi mắt mèo trong vắt đẫm lệ.

 

Tim Kiều Hòa như thắt .

Cô vội bế Kiều Cận lên, thấy cơ thể be bét m.á.u mà đôi mắt đỏ hoe.

Cô cuống cuồng nhờ Bạc Thời Vụ cầm máu, băng bó vết thương cho Kiều Cận.

 

Đám mèo con cũng vây quanh, lo lắng cô.

 

Kiều Ẩn qua , nôn nóng hỏi:

[Sao Kiều Cận thương nặng thế ? Cô nhóc sống nổi ?]

 

Sắc mặt Kiều Ly cũng đầy u ám.

Cậu nhóc chằm chằm xác sói, xông đến tát thêm mấy vuốt để hả giận.

Dù sói chết, Kiều Ly vẫn tức điên, dám Kiều Cận thương nặng đến thế.

 

“A Cận, con ?

Phải cố lên, bảo bối của !”

Kiều Hòa bằng tiếng mèo với Kiều Cận.

 

Kiều Cận ngây dại, cô nhóc tưởng thật sự đến thiên đường.

Nếu , cô nhóc thể hiểu từng lời của chứ?

Thật thần kỳ…

 

Kiều Cận cảm giác như trải qua một giấc mơ dài thật dài.

Trong mơ, cô nhóc vẫn ở bên , mỗi ngày đều gặp .

Mẹ cho cô nhóc ăn đồ khô đông lạnh, thanh súp thưởng cho mèo và đôi khi còn chiên cá khô thơm phức nữa.

 

Giấc mơ thật :

Kiều Phi thương và luôn ở bên cô nhóc.

Kiều Tư, Kiều Ẩn, Kiều Ly, Kiều Cúc, Kiều Hoa, Kiều Bộ… tất cả đều ở đó.

Mọi sống cùng trong biệt thự, ngày ngày hạnh phúc.

 

Ngày nào Kiều Cận cũng phơi nắng, ngủ nướng, hoặc chạy máy tập, thi xem ai chạy nhanh hơn với Kiều Ly, dù nào cô nhóc cũng thua.

Mẹ dịu dàng xoa đầu, véo đôi tai nhỏ, hôn lên móng vuốt mềm mại.

Mẹ chính là dịu dàng nhất thế gian , Kiều Cận yêu lắm.

 

bỗng nhiên, biệt thự sụp đổ ầm ầm, chôn vùi!

Đáng sợ nhất là tảng đá khổng lồ đè chết, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp Kiều Cận.

Cô nhóc sững sờ đó, hoảng loạn kêu lên:

“Meo!!!”

 

Kiều Cận giật tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Trước mắt cô nhóc chỉ là mờ ảo, chẳng rõ gì cả.

 

“Tiểu Cận! Con tỉnh ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-160161-day-la-thien-duong-sao-tra-gia.html.]

Giọng quen thuộc vang lên.

 

Là… ? Sao thể chứ?

 

Đầu óc Kiều Cận vẫn mơ hồ, tưởng rằng lên thiên đường nên mới thấy tiếng Kiều Hòa.

 

Tiếp đó là giọng dịu dàng của Kiều Ẩn:

[Tiểu Cận, cuối cùng nhóc cũng tỉnh , lo cho nhóc lắm…]

 

[Meo meo! Tiểu Cận, mau mở mắt nè,  mang đồ ăn ngon cho !]

Đây hẳn là giọng Kiều Cúc, quen thuộc đáng yêu.

 

[Ư… Tiểu Cận, tỉnh …]

Con mèo ngốc nghếch hiền lành Kiều Hoa cũng lên tiếng.

 

Kiều Bộ tiến lên khẽ l.i.ế.m lông Kiều Cận:

[Cuối cùng cô cũng tỉnh, lo cho cô lắm.]

 

[Tiểu Cận, còn nhận chúng ?]

Giọng Kiều Ly vang lên, lạnh nhạt.

 

Đến lúc , Kiều Cận mới thấy rõ thứ.

Trước mặt là khuôn mặt xinh của cô gái đang lo lắng, vành mắt đỏ hoe, như sắp .

 

“A Cận! Con ? Có chỗ nào khó chịu ?

Vết thương đau , …”

Giọng Kiều Hòa run run, như sắp bật .

 

Bên cạnh Kiều Hòa còn một đàn ông và một bà lão.

Cả hai đều là gương mặt lạ, nhưng trông xa như Kiều Viên, thấy đáng sợ.

 

Kiều Cận hé miệng, yếu ớt :

[Mẹ… đây ? Thật sự là , thật sự là ?]

 

Kiều Hòa suýt vì vui mừng, dám động cô nhóc, sợ vết thương đau.

 

“Đồ ngốc, tất nhiên . Mẹ đây.

Con chịu bao nhiêu khổ, đưa , con lo đến thế nào .”

 

Kiều Hòa đưa tay mảnh mai khẽ vuốt đầu lông xù của Kiều Cận.

Cô nhóc đầy tủi , “meo” một tiếng bật , nước mắt rơi từng giọt lớn, khiến Kiều Hòa đau lòng khôn tả.

 

[Mẹ ơi, … bắt nạt con với Kiều Phi, Kiều Phi… hình như sắp c.h.ế.t hu hu…

Còn Kiều Tư, nhốt trong phòng thí nghiệm, ở đó mặc áo trắng đáng sợ. 

Họ hành hạ bọn con… hu hu…”

Con và Kiều Phi khổ lắm mới trốn , nhưng Kiều Tư vẫn còn ở đó…

Mẹ ơi, cứu Kiều Phi với Kiều Tư ! Họ sẽ c.h.ế.t mất, c.h.ế.t thật đấy!]

 

Vì quá kích động, vết thương của Kiều Cận rách , băng trắng cô nhóc lập tức thấm đỏ máu.

Mắt Kiều Hòa đỏ rực. Cô cố gắng trấn tĩnh, dỗ dành Kiều Cận từ từ hỏi rõ chuyện.

 

Vừa , Kiều Cận kể tất cả:

Ban đầu, Kiều Viên độc ác khâu miệng bọn chúng, còn bỏ túi rác đen giữa trời nóng hơn bốn mươi độ, định phơi nắng cho chết.

Nghĩ chúng  chết, Kiều Viên liền ném thùng rác.

Thật lúc mấy con mèo cận kề cái chết.

 

Sau đó, khi xe rác chở đến trạm trung chuyển, một gã đàn ông gầy gò mang chúng , nhốt xe chở tới lui.

Giữa chừng lạc mất Kiều Bộ và Kiều Hoa.

 

Sau , ba con mèo nhốt phòng thí nghiệm, chịu vô thí nghiệm đáng sợ.

Đặc biệt là kẻ bắt Kiều Tư, hình như là một “tiến sĩ” gì đó, cực kỳ kinh khủng.

 

Nghe xong, Kiều Hòa sôi m.á.u lập tức tìm Kiều Phi và Kiều Tư.

lời tiếp theo của Kiều Cận càng châm ngòi cơn giận bùng nổ:

 

[Mẹ, con và Kiều Phi khổ lắm mới trốn , nhưng xui xẻo gặp nhà họ Kiều.

Vết thương của con, cả của Kiều Phi… đều do Kiều Nhất Mộc và Kiều Viên gây !

Hu hu… Con trốn lâu , Kiều Phi còn sống .]

 

Kiều Cận lo lắng dậy nhưng vết thương quá nặng.

 

Kiều Ly lạnh giọng:

[Đừng cử động. Chúng sẽ tìm Kiều Phi, cô cứ nghỉ ngơi.]

 

Kiều Bộ cũng ấm áp :

[Tiểu Cận, giỏi . Việc còn để bọn  lo.]

 

Kiều Cúc tức đến dựng râu:

[Gừrrrr! Tức c.h.ế.t !   cào nát Kiều Nhất Mộc với con ác quỷ Kiều Viên !]

 

Kiều Hòa im lặng đến đáng sợ, như tĩnh lặng cơn bão.

Cô khẽ vuốt đầu Kiều Cận, giọng trầm ấm:

“Mẹ hiểu , A Cận, con chịu khổ nhiều.

Bé ngoan, cứ yên tâm dưỡng thương.

Việc còn để lo. Mẹ hứa sẽ mang A Phi và A Tư về.”

 

Cảm động, Kiều Cận rơi nước mắt, tò mò hỏi:

[Mẹ, tiếng mèo ?]

 

Kiều Hòa mỉm :

“Vì yêu các con, nên tiến hóa .”

 

Đám mèo đều khó hiểu, nhưng chẳng bận tâm.

Miễn là chúng chuyện với , như thế quá tuyệt vời .

 

Sau đó, Kiều Hòa sắp xếp cho Kiều Bộ và Kiều Hoa ở cùng Lâm Xảo chăm sóc Kiều Cận.

Đây là “căn cứ” của họ, trông nom, nhất là khi Kiều Cận còn đang thương.

 

Những con mèo còn theo Kiều Hòa lên đường.

tìm nhà họ Kiều.

Và cứu Kiều Phi!

 

Ban đầu Kiều Hòa định để Bạc Thời Vụ ở bảo vệ mấy bé mèo và Lâm Xảo, nhưng yên tâm để cô một , nhất quyết cùng.

Kiều Bộ cũng khẳng định thể bảo vệ , nên Kiều Hòa đồng ý để Bạc Thời Vụ theo, dù thì càng nhiều càng .

 

Cô nhất định sẽ bắt nhà họ Kiều trả giá!

Để họ Kiều Hòa kẻ dễ trêu .

Loading...