Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 155+156: Trả Thù Kiều Hòa - Không hổ là anh cả tốt của cô ta

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:33:07
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tim Kiều Cận như hẫng một nhịp, lo lắng tột độ cho tình trạng của Kiều Phi.

Nếu… nếu Kiều Phi c.h.ế.t

Kiều Cận dám tưởng tượng.

Rõ ràng mới đây, hai đứa nó còn chạy trốn cùng , cùng tìm

bây giờ thành thế ?

 

Trước mắt Kiều Cận mờ , gần như còn thể Kiều Phi.

Cái đuôi siết chặt, cô bé Kiều Nhất Mộc túm ngược lên.

 

“Meooooo!!!”

Kiều Cận đau đến kêu t.h.ả.m thiết.

 

Kiều Nhất Mộc nheo mắt, lạnh:

“Còn chạy , nhóc con? Ngoan ngoãn thì  tao  hại mày?”

 

Đầu Kiều Cận như nổ tung, cô nhóc trừng đầy căm hận, bỗng giống như con rắn, cong c.ắ.n mạnh cánh tay Kiều Nhất Mộc.

 

“Hự!!!!”

Hắn khẽ nhíu mày vì đau, nhưng chỉ thế, vẫn bình thản chằm chằm gương mặt nhỏ của Kiều Cận, mỉm :

“Buông .”

 

Kiều Cận đời nào buông.

Cổ họng cô bé phát tiếng gầm gừ, hận thể nuốt chửng .

 

Ánh mắt Kiều Nhất Mộc dần tối , trầm giọng:

“Tao bảo buông .”

 

Kiều Cận càng c.ắ.n sâu hơn, gần như xuyên cả cánh tay.

Vị m.á.u tanh ngọt tràn khắp khoang miệng, khiến cô nhóc buồn nôn, nhưng vẫn nhả .

Đây là đòn phản kháng cuối cùng.

 

Sắc mặt Kiều Nhất Mộc mỗi lúc một u ám.

lúc , Kiều Tam Sâm chạy đến.

 

Thấy con mèo c.ắ.n c.h.ặ.t t.a.y cả, mặt biến sắc:

“Anh cả! Anh chứ? Để gỡ nó !”

 

Kiều Nhất Mộc ngăn , trầm giọng:

“Không cần. Để nó tự buông.”

 

Hắn nham hiểm:

“Nhóc con, mày nó c.h.ế.t mắt mày ?”

 

Hắn hiệu cho Kiều Cận Kiều Phi đang hôn mê.

 

lúc đó, Kiều Phi khẽ run rẩy, lông mi khẽ động.

Không vì đau kích thích thần kinh, thể bé nhỏ của nhóc liên tục co giật.

 

Tim Kiều Cận như xé toạc, trừng Kiều Nhất Mộc với cơn hận g.i.ế.c .

Tên ác quỷ dám đối xử với Kiều Phi như .

 

“Buông , nó còn cứu .

Cắn tiếp thì đừng trách tao…”

Nói dứt, Kiều Nhất Mộc tung chân đá Kiều Phi.

 

Thân thể nhỏ xíu hất văng, rơi xuống đất, m.á.u chảy loang lổ.

Mắt Kiều Cận đỏ rực.

 

“Gàoooooo!!! Meo!!!”

Cô nhóc vội nhả , ánh mắt khẩn cầu, nếu thể , hẳn sẽ liên tục xin tha cho Kiều Phi.

Cậu nhóc vốn thương nặng, giờ đá, sống sót là kỳ tích.

 

Khóe môi Kiều Nhất Mộc cong lên nụ tà ác, bàn tay to siết mạnh, trực tiếp bẻ gãy cái đuôi Kiều Cận!

 

“Meoooo!!!”

Kiều Cận hét lên t.h.ả.m thiết, run bần bật.

Đau đớn đến mức thể nghĩ nổi.

Người con , mà là ma quỷ.

 

Cô nhóc gần như chết, giống như Kiều Phi…

Còn kịp cứu Kiều Tư, kịp tìm

 

Nỗi xót xa dâng trào, đôi mắt mèo xinh rơi lệ, những giọt nước hòa tan trong cơn mưa nặng hạt.

 

Lúc , Kiều Nhị Lâm cũng chạy đến, tay ôm mặt, tức tối Kiều Cận:

“Anh cả! Mau chữa mặt cho , lỡ để sẹo thì !”

 

Hắn còn tát liền mấy cái khiến Kiều Cận choáng váng, mắt tối sầm.

 

Kiều Nhất Mộc lạnh lùng:

“Chưa . Ráng chịu đựng chút.

 cũng nó cắn, chữa sớm coi chừng  dại.”

 

Kiều Nhị Lâm định , nhưng nghĩ cũng lý.

Hắn chỉ cào, còn cả c.ắ.n thủng tay, đáng sợ thật.

Nếu mất một bác sĩ ngoại khoa, dị năng trị liệu là cả thì nguy to.

Anh cả vì mong cứu mới kích phát dị năng trị liệu, nếu giờ c.h.ế.t .

 

Kiều Nhị Lâm liền gượng:

“Được, . Anh cứ chữa cho .”

 

Kiều Nhất Mộc ném Kiều Cận cho Kiều Nhị Lâm, sang dặn dò Kiều Tam Sâm:

“Con cũng mang về.”

Rồi  xoay , dùng dị năng tự chữa cánh tay.

 

Sắc mặt trầm hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-155156-tra-thu-kieu-hoa-khong-ho-la-anh-ca-tot-cua-co-ta.html.]

Hắn bắt hai con mèo vì chúng là bảo bối của Kiều Hòa, trả thù cô thật nặng.

 

Giờ đây, là dị năng hệ trị liệu, đời e chỉ .

Khi thiên tai còn tiếp diễn, trị liệu cho khác, địa vị tất nhiên cao chót vót, ai dám động đến?

Đến lúc , Kiều Hòa chỉ đáng là cỏ rác.

 

Thêm nữa, Kiều Viên hận Kiều Hòa đến tận xương.

Bắt hai con mèo cho Kiều Viên xả giận thì ?

Dù chúng c.h.ế.t trong tay em gái yêu dấu của  cũng chẳng hề gì.

Chỉ là hai con súc sinh.

 

Mang theo ý nghĩ đó, Kiều Nhất Mộc ném hai con mèo đầy thương tích mặt Kiều Viên.

 

Kiều Viên giật , vì lương thực cạn, cô cứ ngỡ ba trai săn thỏ.

Không ngờ bắt về… mèo của Kiều Hòa.

 

Quả nhiên, năm con mèo vẫn còn sống.

siết chặt móng tay đến bật máu, giả vờ sợ hãi:

“Ôi, các … đây… đây là ?

Chẳng mèo của chị ? Sao ở đây, còn thương thế ?”

 

Thực Kiều Viên thoáng hai con mèo chính cả đánh, bởi lưng Kiều Phi vẫn cắm con d.a.o mổ của cả.

 

Thế nhưng Kiều Viên cố ý giả vờ như thấy, vẫn vẻ đau lòng vì hai con mèo nhỏ.

 

Kiều Nhất Mộc khẽ nhíu mày, giọng nhàn nhạt:

“Em gái , em hiền lành quá nên mới luôn Kiều Hòa bắt nạt, em ?”

 

Kiều Nhị Lâm cũng chen :

đó, đúng đó… ái da… vết thương của … đau chết, đều do hai con súc sinh gây !”

 

Kiều Tam Sâm định thôi, ánh mắt về phía hai con mèo chút lạ lùng.

Hắn cũng cảm thấy hai con mèo thật quá đáng, dám thương cả và hai.

Rõ ràng chỉ là súc vật, thế mà Kiều Hòa xem mèo còn quý hơn .

Lo cho mấy con thú mà chẳng quan tâm đến bọn họ.

 

Kiều Tam Sâm vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ đến việc nếu Kiều Hòa hai con mèo cưng gặp chuyện như thế chắc chắn sẽ đau lòng…

 

Thế là bỗng buột miệng:

“Anh cả, thôi … cũng trừng phạt hai con mèo , cứ vứt chúng cho tự sinh tự diệt thôi.”

Hắn  khẽ:

“Đừng để ý đến chúng nữa.”

 

Nghe , Kiều Viên lập tức vui.

Trong lòng cô tính toán rõ ràng, chẳng đời nào chịu để mất hai con mèo tay.

 

liền lên tiếng:

“Anh ba, hai con mèo thương nặng như , thật đáng thương…

Chúng cứ cứu chúng , nuôi bên cạnh cũng .

Giờ thiên tai nghiêm trọng, nhiều đồ ăn, bụng chẳng no…

Lỡ một ngày nào đó thế giới chẳng còn con mèo nào, chẳng đáng buồn lắm …”

 

Nói xong, Kiều Viên còn giả bộ lau nước mắt, tỏ vẻ thương xót vô cùng, dáng .

Thậm chí cô còn chủ động bước đến, định băng bó cho hai con mèo nhỏ.

 

Đáng tiếc, Kiều Cận dù chỉ còn chút ý thức vẫn hung hăng cào một vuốt lên mu bàn tay Kiều Viên, cổ họng cô nhóc phát tiếng gầm “gừ gừ” giận dữ.

 

Kiều Viên giả vờ đau lòng:

“Ôi… mèo con, em đối xử với chị như ?

Chị chỉ giúp mà.”

 

Kiều Cận tức ọc máu.

Nếu thương quá nặng, cô nhóc nhất định bật dậy tát cho Kiều Viên mấy cái, c.ắ.n c.h.ế.t cô .

Tiếc rằng giờ đây chẳng còn chút sức lực nào, chỉ thể cố vẻ dữ tợn, gắng gượng chắn Kiều Phi, cho Kiều Viên đến gần.

 

là con quỷ độc ác suýt g.i.ế.c bọn chúng!

 

Kiều Viên trông như đáng thương bất lực, khiến nhà họ Kiều càng thêm phẫn nộ, hận thể lập tức g.i.ế.c hai con súc sinh .

Viên Viên của họ là cô gái hiền lành bao, dù thương cũng hề phản công, dẫu đó chỉ là hai con mèo nhỏ.

 

Cả nhà họ Kiều liền tụ xem vết thương của Kiều Viên.

 

Kiều Nhất Mộc lạnh lùng Kiều Cận, ngẫm lời Kiều Viên .

Giờ thiên tai hoành hành, nhiều đói khát, chẳng chỗ tránh lũ mưa bão, tất cả là sự thật trần trụi.

Vậy thì… hai con mèo , lẽ thể trở thành nguồn lương thực dự trữ.

 

Đợi đến lúc đường cùng, họ thể ăn thịt chúng.

Thậm chí còn thể bắt chúng sinh sản liên tục, nuôi từng lứa “mèo thịt” để thức ăn.

 

Kiều Nhất Mộc nheo đôi mắt dài, nở nụ như rắn độc.

Sau đó  dùng dị năng chữa lành vết cào tay Kiều Viên, dịu giọng:

“Không em gái, em hiền lành, nỡ hại chúng.

Anh hứa với em, sẽ để chúng c.h.ế.t .”

 

Không chết, nhưng chắc chắn cũng chẳng sống yên .

Kiều Nhất Mộc tính sẵn:

Giữ chúng còn sống nhưng yếu ớt, đủ sức phản kháng bỏ trốn.

Vậy mới xứng đáng “lương thực dự trữ”.

 

Thấy vẻ mặt và ánh mắt thâm hiểm của cả, Kiều Viên hiểu ngay:

Quả nhiên cả của cô thật đáng tin, nghĩ thông suốt .

 

Hơn nữa, hai con mèo con tin, dù Kiều Hòa bản lĩnh đến cũng chẳng bọn họ.

 

Càng nghĩ Kiều Viên càng hả hê, trong lòng kìm bật thầm:

Kiều Hòa, con tiện nhân c.h.ế.t tiệt !

Để xem tao “chăm sóc” bảo bối của mày !

Loading...