Không ngờ là Kiều Viên!
Lòng Kiều Phi và Kiều Cận đều chấn động, ngay đó, lửa giận dâng lên trong tim hai con mèo nhỏ.
Cảnh tượng suýt nữa Kiều Viên hại c.h.ế.t vẫn còn như mới.
Kiều Cận vẫn nhớ rõ nó suýt bỏ mạng:
Bị nhốt trong túi rác đen, buộc chặt, miệng còn con thú hai chân độc ác khâu kín bằng kim chỉ.
Sau đó cô ném chúng giữa cái nóng hơn bốn mươi độ ngoài trời để phơi nắng.
Từ đến nay, Kiều Cận và Kiều Phi từng gặp ai độc ác đến .
Chỉ vì thỏa mãn ham ích kỷ của bản , cô việc gì cũng dám , chút lòng trắc ẩn nào.
Nghĩ đến những đau khổ từng chịu, hai con mèo tức giận vô cùng.
đồng thời, chúng cũng nghĩ:
Đã gặp Kiều Viên, chẳng lẽ… Kiều Hòa cũng ở gần đây?
Kiều Cận và Kiều Phi lập tức lộ diện mà lặng lẽ quan sát.
Dù đó từng Kiều Viên giăng bẫy, nếu lúc vội vàng xuất hiện, nhỡ cô hãm hại thì ?
Hoặc Kiều Viên bắt chúng con tin để uy h.i.ế.p Kiều Hòa thì càng nguy.
Hai bé mèo quyết định, khi thấy tình hình của Kiều Hòa, tuyệt đối thể hành động liều lĩnh.
Chúng quanh, nhưng vẫn thấy bóng dáng Kiều Hòa.
Ngoài Kiều Hòa và mấy bé mèo khác, nhà họ Kiều chẳng thiếu một ai.
Kiều Cận và Kiều Phi bắt đầu lo lắng, khẽ trao đổi với .
[Kiều Phi, ở chứ?
Có khi nào… khi nào lúc chạy trốn họ bỏ ?]
Kiều Cận run giọng hỏi.
Kiều Phi cau mày, hạ thấp giọng:
[ thấy thể. Giờ vẫn gặp , còn lũ lụt nữa…]
Kiều Cận càng thêm bất an:
[Vậy… giờ ?]
Kiều Phi im lặng hồi lâu, cũng chẳng gì.
Không còn Kiều Tư, giờ chỉ còn nhóc và Kiều Cận dựa .
Kiều Cận vốn nhát gan, gặp chuyện thế càng cách nào…
Mẹ ơi, ở ?
Kiều Phi lo lắng về phía nhà họ Kiều.
Họ cũng đang tìm nơi tránh mưa, khắp nơi nhưng chẳng tìm nơi thích hợp, cuối cùng đành dựng lều một gốc cây to.
Suốt thời gian đó, Kiều Phi và Kiều Cận vẫn lặng lẽ theo .
Tưởng rằng sẽ phát hiện, ngờ…
Khi chuẩn rời , một con d.a.o mổ bất ngờ bay thẳng đến cắm Kiều Phi.
Lưỡi d.a.o bay quá nhanh, Kiều Phi trợn to mắt.
Cả hai bé mèo đều kịp phản ứng.
Đến khi Kiều Phi ngã xuống đất, thể khẽ co giật, Kiều Cận mới nhận nhóc thương.
“Meo...!”
Kiều Cận xù lông, cảnh giác quanh.
Vừa đúng lúc chạm ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Nhất Mộc, da đầu cô bé như tê dại.
Đó là nỗi sợ bản năng kẻ đầu chuỗi thức ăn.
Gần như ngay lập tức, Kiều Cận ngậm lấy Kiều Phi đang bất động, vắt lên lưng, lao như bay.
Cô nhóc thể đấu Kiều Nhất Mộc.
Không hiểu năng lượng mạnh đến đáng sợ, khác .
Kiều Cận mới chạy vài bước Kiều Nhất Mộc dùng rễ cây chặn đường.
Cô nhóc kỹ, thế nào mà bẻ gãy cành cây lớn như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-154-kieu-phi-mau-chay.html.]
Ngay đó, Kiều Nhất Mộc dẫn theo Kiều Nhị Lâm và Kiều Tam Sâm lao đến.
Ba gã đàn ông lập tức nhận hai con mèo là của Kiều Hòa.
Họ , trong mắt lóe lên cùng một thông tin:
Phải bắt hai con mèo !
Ba điên cuồng đuổi theo Kiều Cận.
Cô nhóc hoảng hốt trốn tránh, nhưng vì quá lâu ăn, còn cõng Kiều Phi đang bất tỉnh nên khó mà thoát khỏi Kiều Nhất Mộc.
Kiều Nhị Lâm gằn:
“Mèo con, đừng chạy nữa, ngoan ngoãn !
Bảo đảm lát nữa cho mày gặp chủ của mày!”
Kiều Cận gầm gừ như một con sư tử nhỏ, nhe răng dữ tợn.
Cô nhóc thừa lúc Kiều Nhị Lâm sơ hở, vung móng cào thẳng mặt .
Nhát cào đó mạnh, lập tức để mặt Kiều Nhị Lâm vài vết m.á.u dài rỉ máu.
Hắn hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, c.h.ử.i rủa:
“Đồ súc sinh! Xem tao g.i.ế.c mày!”
Gã tức tối vung cành cây nhặt quật mạnh xuống Kiều Cận.
May mà cô nhóc đủ nhanh nên tránh , nhưng vẫn thoát khỏi đòn tấn công của Kiều Nhất Mộc.
Hắn phóng một con d.a.o gọt trái cây, trúng ngay móng Kiều Cận.
“Meooooo!!!”
Cô nhóc kêu t.h.ả.m thiết, run bần bật.
Móng rạch một đường dài, m.á.u trào ngay lập tức.
Cô nhóc chịu đau cõng Kiều Phi bỏ chạy.
Cô bé , nếu rơi tay Kiều Viên, chắc chắn sẽ mất mạng.
Người mèo chín mạng, nhưng...
Hai đứa nhóc như chúng nhiều nhất cũng chỉ … một mạng thôi.
Nước mắt Kiều Cận trào vì đau, nhưng cô nhóc dám dừng .
Chạy!
Phải chạy!
Chạy nữa!
Cô nhóc tự nhủ:
Chỉ cần bắt thì , nhưng… nhưng Kiều Phi tuyệt đối thể.
Kiều Phi nơi Kiều Tư giam, còn thức tỉnh năng lực kỳ bí, khả năng điều khiển đất.
Nếu Kiều Phi tìm , chỉ cứu Kiều Tư mà còn thể bảo vệ …
Tốt hơn nhiều so với một con mèo ngu ngốc chỉ ăn như cô nhóc, dù sức mạnh cũng vô dụng.
Kiều Cận c.ắ.n răng, tiếp tục lao về phía .
Kiều Nhất Mộc quá khỏe, đuổi sát nút.
Cả Kiều Tam Sâm cũng , thể lực của bọn chúng tăng vọt đến mức cô nhóc hiểu nổi.
Tiếng c.h.ử.i rủa của Kiều Nhị Lâm vang lên phía :
“Còn chạy hả! Để tao bắt thì lột da, nấu canh mèo!”
Lông Kiều Cận dựng , lửa giận trong lòng gần như thiêu đốt cô nhóc.
bất lực, cô bé quá yếu, quá nhỏ bé!
Trước những con hung ác , dù sức mạnh lớn đến cũng thể đối đầu trực diện.
Đặc biệt là Kiều Nhất Mộc, như thể đang mở “buff”.
Thật đáng sợ!
Không chạy bao lâu, đuôi Kiều Cận bỗng túm chặt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kiều Nhất Mộc tóm cô nhóc.
Kiều Phi rơi từ lưng cô nhóc xuống, như một con búp bê rách nát, bất động.
Kiều Cận gào lên:
[Kiều Phi!!! Kiều Phi! Mau chạy !!!]
Thế nhưng, Kiều Phi phản ứng, khóe miệng còn rỉ một tia máu…