Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 149: Kiều Nhất Mộc thức tỉnh dị năng

Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:47:57
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Viên bỗng mở choàng mắt, phát hiện đang phun máu…

Lại chính là Kiều Nhị Lâm?

 

Ban đầu Kiều Viên nghĩ sẽ mặc kệ, xem như gì hết.

nghĩ , bên cạnh cô chẳng còn ai dùng nữa. 

Kiều Nhị Lâm tuy khả năng đối phó Bạc Thời Vụ và Kiều Hòa.

đấu với kẻ khác vẫn , cũng xem như còn chút giá trị.

Nhỡ còn thể thức tỉnh dị năng thì ?

Nếu thật thế, chẳng lời to .

 

Nghĩ , Kiều Viên vội vàng dậy xem tình hình của Kiều Nhị Lâm.

Không thì thôi, sợ hãi.

từng thấy ai thể nôn nhiều m.á.u đến thế, như thể m.á.u trong sắp nôn cạn sạch.

 

Đến lúc mà những còn của nhà họ Kiều vẫn hề phát hiện?

Ngủ đến mức nào mà mê man như !

 

Kiều Viên hốt hoảng hét lên:

“Anh hai! Anh hai, ?

Anh cả…! Anh cả mau dậy cứu hai, nôn nhiều m.á.u quá.”

 

Nước mắt Kiều Viên lăn dài, khóe mắt đỏ ửng, giọng tràn đầy lo lắng và hoảng sợ.

Tiếng kêu lập tức đánh thức .

Kiều Nhất Mộc vội chạy đến xem tình hình Kiều Nhị Lâm, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Cha Kiều lo lắng hỏi:

“Sao thế ? Nhị Lâm tự dưng nôn máu, thành như ?”

 

Mẹ Kiều cũng hoảng hốt chạy đến kiểm tra.

 

Kiều Nhất Mộc đồng tử của Kiều Nhị Lâm, bắt đầu tán loạn…

“Không… cứu nữa…”

Hắn như kẻ mất hồn lẩm bẩm.

 

Nghe câu , Kiều Viên sững .

bùng nổ hết khả năng diễn xuất đến mức mạnh nhất:

“Không cứu ? Sao cứu chứ?

Anh cả… cả mau xem cho hai, xem rốt cuộc gì!

Hu hu hu… hai… gắng lên… thương yêu em nhất, em thể mất

Anh hai… tỉnh đang trêu đùa em đúng ?

Mấy… mấy vết m.á.u đều là giả, gạt em …”

 

Nước mắt cô rơi như mưa, càng càng thê lương, bầu khí lập tức trở nên nặng nề.

 

Kiều Nhất Mộc chằm chằm thể dần lạnh của Kiều Nhị Lâm, ánh mắt u ám, bên tai là tiếng của em gái, bất lực.

 

Không thiết , điều kiện, càng chẳng d.a.o mổ.

phẫu thuật cũng chỉ là tâm mà lực.

 

Tuyệt vọng, Kiều Nhất Mộc bỗng cảm thấy trong tay dâng lên một nguồn sức mạnh kỳ lạ.

Một luồng ấm áp chạy qua bàn tay, đầu ngón tay tỏa ánh sáng dịu nhẹ, những đốm sáng chậm rãi chui cơ thể Kiều Nhị Lâm.

 

Sau đó…

Hắn kinh ngạc phát hiện vết thương của Kiều Nhị Lâm tự động lành .

Xương gãy, những chiếc xương sườn, thậm chí nội tạng đ.â.m thủng…

Tựa như đều hồi phục.

 

Đồng tử Kiều Nhất Mộc co rút, gần như tin nổi mắt .

Đây… rốt cuộc là năng lực gì?

Tại trở nên như ?

 

Vết thương của Kiều Nhị Lâm lành, còn sống nổi ?

Kiều Nhất Mộc rõ, kịp kiểm tra thì bản kiệt sức mà ngất xỉu.

……

 

Tất cả những điều diễn khi Kiều Hòa vẫn chẳng hề .

 

Sáng hôm , tỉnh dậy, cô ngơ ngác một lúc lẩm bẩm:

“Sao gọi dậy… để ngủ đến giờ .”

 

Bên tai là giọng Hệ Thống Bỏ Mặc báo phần thưởng vật tư, nhiều món còn liên quan đến Bạc Thời Vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-149-kieu-nhat-moc-thuc-tinh-di-nang.html.]

Ví dụ như kem đánh răng dùng, bữa sáng

 

Kiều Hòa dở dở , hệ thống càng lúc càng tùy tiện.

Ít nhất cũng nên cho tuýp mới chứ.

Cái gì mà “kem đánh răng Bạc Thời Vụ dùng”?

 

Dù chỉ mới dùng một , thì cũng là đồ dùng mà.

Có cần cô giống kẻ biến thái chuyên sưu tầm đồ dùng chứ…

 

Hệ thống nghiêm túc:

【Nếu cô thì vứt hoặc từ chối là .】

 

Kiều Hòa trừng mắt:

[Nói như thật! nỡ vứt. Dù dùng một thì vẫn là kem đánh răng mà.]

[Đợi dùng hết, sẽ lén bằng tuýp trong gian, để xem phát hiện .]

 

Hệ thống: 【……】

Cô đúng là cao tay.

 

Kiều Hòa khúc khích , nghĩ đến cảnh Bạc Thời Vụ chẳng hiểu kem đánh răng dùng mãi hết.

 

lúc đó, Bạc Thời Vụ gọi cô ăn sáng.

Bữa sáng nhiều món nhưng cháo còn ấm nóng, đủ để no bụng.

Thế là đủ, Kiều Hòa chẳng hề kén chọn.

 

Ăn xong, tiếp tục lên núi.

Họ tìm nơi trú ẩn an khi trời tối, nếu sẽ chỉ còn cách chen chúc trong lều, còn nguy cơ thú dữ rình rập.

Lúc , thú rừng cũng khó sống, chúng cần thức ăn, mà con với chúng đương nhiên là món ngon sống động.

 

Cứ thế, họ lặng lẽ tiến bước.

Không bao lâu, Kiều Hòa dừng , chống eo thở dốc:

“Mệt c.h.ế.t mất, bao giờ mới tìm chỗ đây…”

 

“Ôi, khó quá.”

Lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu.

 

Bạc Thời Vụ thấp giọng:

“Yên tâm, chắc sắp .”

 

Kiều Hòa khẽ gật:

“Hy vọng .”

 

Cô lấy điện thoại , vì mưa bão và cuồng phong mà nhiều trạm phát sóng hỏng.

Giờ ở trong núi sâu, mạng cũng bình thường thôi.

Thực cô chỉ tình hình lũ lụt phát triển đến .

 

Kiều Hòa dừng bước, xuống núi.

Những nơi từng ở, từng ghé qua, dường như đều nước nhấn chìm.

Dòng nước đục ngầu lẫn cả xác đang phân hủy…

già, trẻ nhỏ, cả thiếu niên, thậm chí cả thú cưng, gà vịt, bò dê nuôi ở nông thôn.

Tất cả đều trôi nổi trong dòng lũ mênh mông.

 

Cô chỉ thoáng qua thôi.

Xem đến cực hạn, nhưng thế cũng cướp ít sinh mạng.

Sức mạnh tự nhiên thật khủng khiếp, con chống chọi sẽ phản phệ nghiêm trọng.

Giờ chẳng ?

 

Kiều Hòa mỉm nhạt:

“Chúng nhất định sẽ sống sót.”

 

Bạc Thời Vụ gật đầu, cõng Lâm Xảo tiếp tục .

Năm chú mèo ngoan ngoãn theo sát Kiều Hòa, bảo vệ cô, chúng sợ Bạc Thời Vụ   địch phản đòn.

 

“Đi thôi, Kiều Hòa.”

Bạc Thời Vụ khẽ .

 

Cô cũng chẳng con đường phía , nhưng cứ tiến về , nhất định sẽ đường sống.

, Kiều Hòa cũng tự mở lối.

 

Khi họ gần đến đỉnh núi, bỗng phía vang lên một giọng quen thuộc nhưng ghê rợn:

“Tiểu Hòa! Kiều Hòa!!! Em còn nhớ ?”

Loading...