Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 147+148: Nhóc con lại đến quyến rũ cô rồi - Đúng là đồ vô dụng
Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:31:53
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“????” Kiều Hòa trợn mắt.
Quả nhiên lòng đàn ông như kim đáy bể!
Thôi, nữa.
Nếu cả ngày cứ hệ thống phát thông báo giá trị cảm xúc của Bạc Thời Vụ, e rằng thiên tai hại c.h.ế.t tiếng “ting ting” cho thần kinh suy nhược.
Ăn uống xong, Kiều Hòa chơi đùa với mấy bé mèo con.
Năm bé mèo vây quanh cô. Kiều Ly và Kiều Ẩn một trái một như hai hộ pháp.
Kiều Cúc và Kiều Hoa lười biếng dài đùi, mặc cho cô xoa nắn, chẳng thèm phản kháng.
Chỉ Kiều Bộ gần đó, Kiều Cúc và Kiều Hoa xoa đầu, bóp tai mà cảm thấy ghen tị.
Không hiểu , cần suy nghĩ, thể nhóc tự động bước đến.
Cậu nhóc cẩn thận sát bên Kiều Hòa, giả vờ thản nhiên, nhưng cái đuôi lông xù khẽ quét lên cánh tay cô.
Kiều Hòa khẽ sửng sốt: Nhóc con vẫn giống như , quyến rũ cô ?
Tuyệt quá! Thật quá tuyệt!
Thế là cô ôm chầm lấy Kiều Bộ, ngắm đôi mắt sâu như dải ngân hà của nhóc.
Quả nhiên là nam thần Ragdoll, xỉu!
Bị nhan sắc của Kiều Bộ mê hoặc, Kiều Hòa xoa đầu thì thầm bằng giọng điệu nũng nịu:
“A Bộ bảo bối, hôn hôn ôm ôm ?
Trời ơi, lông mềm quá, đôi mắt , cái tai nhỏ xinh , còn cả cái đệm thịt hồng hồng nữa chứ!”
Cô bế bổng Kiều Bộ lên, hôn tới tấp.
Âm thanh “chụt chụt” vang đầy bên tai Bạc Thời Vụ.
Bạc Thời Vụ bật bất lực, cảm thấy lúc Kiều Hòa “nghiện mèo” cũng thật đáng yêu.
Anh cũng thích mèo, nhưng chẳng bao giờ biểu lộ lộ liễu như cô.
Kiều Bộ hôn đến lông xù tán loạn, hoang mang hết sức.
Cậu nhóc nào ngờ kết cục thế .
Nếu ngày nào cũng hôn kiểu , sớm muộn gì cũng hói mất.
Người hói , mèo hói còn hơn.
Đến lúc đó Kiều Hòa thích nữa thì …
Cậu nhóc , dù nhóc hói, xí, thậm chí gãy bốn chân, Kiều Hòa vẫn bỏ rơi.
Cho dù cõng lưng, cô cũng sẽ đưa nhóc và cả đàn mèo đến cùng, miễn là còn miếng ăn, ngụm nước, sẽ bé mèo nào bỏ rơi.
Không bao lâu , cơn buồn ngủ kéo đến.
Kiều Hòa ngáp dài, chui túi ngủ, năm bé mèo như năm vị “hộ pháp” quanh.
Nếu kẻ đến gần, chắc chắn năm nhóc mèo để yên.
Bạc Thời Vụ khẽ :
“Bà bà, bà cũng nghỉ , để con canh gác.”
Lâm Xảo lắc đầu, thì thầm:
“Con cũng mệt cả ngày , con nghỉ , để bà trông.”
Bạc Thời Vụ định thêm, nhưng Lâm Xảo chặn:
“Đừng tranh nữa.
Bà già , sức khỏe chẳng , còn bệnh nặng, bà chẳng giúp bao nhiêu…
Canh đêm cứ để bà.”
Bà mỉm , những nếp nhăn chứa chan năm tháng:
“Người chứ sắt thép, dù con khỏe thế nào cũng nghỉ chứ, ?
Hơn nữa, nếu con kiệt sức thì Kiều Hòa ?
Con sợ cô bé lo lắng cho con ?”
Tim Bạc Thời Vụ khẽ rung.
Anh chợt vẻ mặt lo lắng của Kiều Hòa sẽ thế nào…
Nếu cô thật sự lo cho , chẳng nghĩa là trong lòng cô, cũng chút vị trí ư?
Ý nghĩ lóe lên kìm .
Anh khẽ đáp:
“Bà bà, bà nghĩ nhiều quá.
Con chỉ là cô thuê về bảo vệ thôi.”
Lâm Xảo , nụ đầy ẩn ý:
“Được , bà mà.
Bà canh nửa đầu đêm, nửa gọi con.
Quyết định nhé.”
Nói xong, bà thật sự canh.
Thấy thế, Bạc Thời Vụ đành nghỉ.
Nửa đêm, Lâm Xảo ho khẽ.
Bà cố nén, sợ đánh thức Bạc Thời Vụ và Kiều Hòa.
Thật chịu nổi, bà lặng lẽ cửa ho.
Ngoài mưa vẫn nặng hạt, đập rào rào mái như thác đổ, bất thường và đáng ngại.
Biết bao suy tư quẩn quanh trong lòng bà.
Đáng lẽ bà c.h.ế.t ở thôn Nhật Lạc, nhưng nhờ Kiều Hòa, bà còn sống đến giờ.
Nhìn màn mưa trắng xóa, tâm trí bà dần trôi xa…
Không rõ từ khi nào, Lâm Xảo bỗng thấy động tĩnh bên ngoài.
Bà khẽ nhíu mày, linh cảm mách bảo gì đó.
Không trực tiếp xem, bà lập tức đến chỗ Bạc Thời Vụ, khẽ gọi:
“Tiểu Bạc, dậy …”
Anh lập tức mở mắt, trầm giọng:
“Sao thế, bà?”
Thật khi Lâm Xảo đến gần, tỉnh, chỉ mở mắt.
Anh ngủ sâu, một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức.
Lâm Xảo căng thẳng thì thầm:
“Bên ngoài… hình như gì lạ.
Bà dám xem, sợ vướng chân các con.”
Bạc Thời Vụ hiểu ngay, hạ giọng:
“Bà về chỗ Kiều Hòa . Chúng cứ giả vờ ngủ.”
Giả vờ ngủ để nhử chúng ? Nguy hiểm quá…
nghĩ đến sức mạnh của Bạc Thời Vụ, Kiều Hòa, thêm năm mèo con “chiến đấu”, bà yên tâm, ngoan ngoãn theo.
Không khí trong phòng dần tĩnh lặng, chỉ còn mùi than gỗ ấm áp.
Cộp!
Có bước .
Cộp… cộp… cộp!
Tiếng chân nhẹ, vô cùng cẩn trọng.
Chỉ một .
Nếu Bạc Thời Vụ chú ý lắng , lẽ chẳng phát hiện.
Chẳng bao lâu, kẻ đó ngay mặt .
Hắn cầm một con d.a.o sắc nhọn, bất ngờ đ.â.m mạnh xuống Bạc Thời Vụ “đang ngủ say”.
Trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Bạc Thời Vụ nắm chặt cánh tay của , khẽ dùng lực.
Bên cạnh vang lên tiếng xương gãy giòn tan.
Người chỉ kịp rên khẽ, con ngươi chấn động, hoảng hốt Bạc Thời Vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-147148-nhoc-con-lai-den-quyen-ru-co-roi-dung-la-do-vo-dung.html.]
chỉ thấy đôi mắt như La Sát, dữ tợn đến rợn .
Tim Kiều Nhị Lâm chợt thắt , thầm kêu toang .
Lần … chắc chắn sẽ c.h.ế.t trong tay Bạc Thời Vụ.
Còn kịp nghĩ sẽ c.h.ế.t thế nào, Bạc Thời Vụ tung một cú đá, bay lên trung “rầm” một tiếng đập mạnh tường.
Đồng thời, Kiều Nhị Lâm rõ mồn một tiếng xương sườn gãy răng rắc mấy chỗ.
Đau đến méo mặt, một từ cũng chẳng kêu nổi.
Tiếng động đánh thức Kiều Hòa trong túi ngủ.
Năm chú mèo con lập tức xù lông, như gặp kẻ địch, cảnh giác Kiều Nhị Lâm đang sõng soài, chỉ cần dám đến gần sẽ xông cào xé ngay.
Kiều Nhị Lâm: “……”
M* kiếp, thảm thế còn bò dậy tìm Kiều Hòa gây sự nổi ?
Rõ ràng là mèo, giống mấy con ch.ó dữ thế chứ.
Trong lòng chửi thầm, nhưng chẳng dám thốt , sợ Bạc Thời Vụ đánh cho thê thảm hơn.
Kiều Hòa lơ mơ mở mắt, gương mặt vẫn đầy cơn buồn ngủ, khẽ ngáp một cái nhỏ:
“Ưm… cái đuôi nhỏ, chuyện gì thế?”
Giọng cô gái lười nhác, tỉnh hẳn, mềm mại như kẹo bông.
Rơi tai Bạc Thời Vụ, vị ngọt khiến tim mềm .
Anh khẽ đáp:
“Không , cô ngủ tiếp , chỉ là một con chuột lạc thôi.”
Kiều Hòa hé mắt , mí mắt nặng trĩu:
“Ồ… chuột , … xử lý là …
Buồn ngủ quá… để ngủ thêm chút… nửa đêm nhớ gọi canh gác…”
Nói xong, cô chìm giấc ngủ.
Có Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo và đám mèo con bên cạnh, Kiều Hòa ngủ thật yên bình.
Bởi bên cạnh những sẽ bảo vệ cô.
Cô cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, còn những đêm trằn trọc, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng giật tỉnh giấc.
Những ngày như thế…
Kiều Hòa thực sự chịu đủ .
Dù Bạc Thời Vụ rời xa, Lâm Xảo cũng sẽ vì bệnh tật mà …
Ít nhất hiện tại, cô còn cô độc.
Cô còn hai bọn họ, cùng bầy mèo nhỏ.
Thấy Kiều Hòa ngủ say, Bạc Thời Vụ nhẹ bước đến mặt Kiều Nhị Lâm, lạnh lẽo gã đàn ông lòng hiểm độc, giọng trầm khẽ như gió:
“Dám la to cô tỉnh, tao g.i.ế.c mày!”
Kiều Nhị Lâm lập tức sợ toát mồ hôi lạnh.
Hắn còn tưởng đêm nay thể đánh úp thành công.
Trước khi còn quan sát kỹ, ngờ Bạc Thời Vụ là cú đêm.
Hay là dơi chuyển kiếp?
Đêm chẳng ngủ, chỉ một chút gió thổi cũng tỉnh dậy, rốt cuộc con ?
Hay là quái vật…
Hắn sợ hãi Bạc Thời Vụ, dám thở mạnh, run rẩy quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục cầu xin tha mạng, thú nhận nhất thời hồ đồ mới lén lút đến đây định g.i.ế.c bọn họ.
Bạc Thời Vụ xách lên như xách gà con, lôi thẳng ngoài.
Ra đến cửa, tung một cú đá ngực, đá bay xa mấy mét.
Kiều Nhị Lâm phun mạnh một ngụm m.á.u tươi, đau đến trợn tròn mắt, con ngươi như nổ tung.
Khoảnh khắc , thấm thía cách giữa và Bạc Thời Vụ.
Khoảng cách giữa kẻ tầm thường và kẻ mạnh.
Nếu thiên tai bao giờ kết thúc, thế giới sớm muộn cũng thành nơi kẻ yếu mồi cho kẻ mạnh.
Kiều Nhị Lâm từng lăn lộn với đám du côn, rõ khi con tàn bạo thì đáng sợ thế nào.
Nếu đủ mạnh… bảo vệ em gái?
Làm bảo vệ Viên Viên cả đời, che chở cô chu ?
Đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm Bạc Thời Vụ như nuốt sống.
Bạc Thời Vụ lạnh giọng:
“Cút. Đừng bao giờ quấy rầy cô .
Nếu , , chết.”
Âm điệu bình thản nhưng lạnh như thở địa ngục, khiến Kiều Nhị Lâm nổi da gà.
Hắn dám hé răng.
Lúc cho dù miệng lưỡi nhanh nhẹn cũng vô ích, chỉ khiến đánh tệ hơn.
Hắn nhẫn nhịn…
Đợi đến khi bản mạnh lên, đó sẽ là ngày c.h.ế.t của Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ.
Chẳng bao lâu, Kiều Nhị Lâm lê đầy thương tích về nơi trú của nhà họ Kiều.
Lúc ngoài, cho ai , cũng kinh động trong nhà.
Ngoài Kiều Nhất Mộc, chẳng ai .
Về đến nơi, ngã vật xuống đất, dường như xương sườn đ.â.m nội tạng.
Con ngươi co rút, phụt thêm một ngụm m.á.u tươi.
Kiều Nhất Mộc hoảng hốt kêu:
“Nhị Lâm! Cậu ?”
Kiều Nhất Mộc vội đỡ dậy, kiểm tra thương tích.
Là bác sĩ ngoại khoa, chỉ qua vết thương nặng:
Không chỉ là bầm ngoài da, cánh tay và xương sườn gãy nhiều chỗ, xương sườn gãy còn xuyên nội tạng…
Không điều kiện phẫu thuật, Kiều Nhất Mộc chỉ thể sơ cứu, đó tiếp tục kiểm tra nội tạng.
May , Kiều Nhị Lâm nhanh chóng cảm thấy hơn, còn nôn máu, cũng thấy quá đau.
Hắn :
“Ha, hình như cũng đau lắm, cả, chắc là .
Thôi , chúng nghỉ , kẻo Viên Viên thức giấc.
Con bé vốn mệt lắm …”
Kiều Nhất Mộc vẫn yên tâm, kiểm tra nữa, lo lắng hỏi:
“Thật sự chứ?”
Kiều Nhị Lâm gật đầu:
“Thật, !”
Hai em bèn nghỉ.
Kiều Viên từ từ mở mắt, trong đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
Đồ ngu!
Kiều Nhị Lâm đúng là tên ngu hơn kém!
Một dám tấn công Bạc Thời Vụ?
Bên đó chỉ Bạc Thời Vụ, còn Kiều Hòa.
Tự ý hành động, g.i.ế.c ai mà mang đầy thương tích về, thật quá tự phụ!
Đáng đời thương nặng như thế!
Trong lòng chửi rủa Kiều Nhị Lâm, cô nghĩ kế tiếp .
Cô mất gian Huyết Ngọc, lương thực tích trữ đây cũng cạn sạch.
Lũ lụt khi nào mới rút, cơn mưa bao giờ mới dứt…
Kiều Viên còn đang nghĩ ngợi, bỗng ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nồng nặc ngay gần đó.