Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 145+146: Đói bụng rồi, mẹ ơi cơm cơm - Tướng Phu Thê

Cập nhật lúc: 2025-09-26 02:59:35
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng Kiều Hòa khẽ ấm lên.

Cô nhận lấy chiếc khăn lông Bạc Thời Vụ đưa qua, đầu ngón tay lạnh chạm lòng bàn tay ấm áp của .

Thật ấm áp!

 

Tim Kiều Hòa khẽ run, cô chớp mắt :

“Cái đuôi nhỏ, tay ấm thật đó…”

 

Vành tai Bạc Thời Vụ đỏ bừng, vội dời ánh mắt, khẽ ho một tiếng:

“Không… bình thường thôi.

Lạnh lắm , tìm ít than để sưởi.”

 

Ngoài trời vẫn mưa như trút, nhóm lửa sưởi ấm thật dễ.

Bạc Thời Vụ tìm vài cái bàn ghế cũ nát.

Anh trực tiếp dùng tay trần tách chúng thành từng thanh gỗ bắt đầu nhóm lửa.

Dù trong ba lô mang theo ít than củi, nhưng tiết kiệm chừng nào chừng đó, phòng khi cần thiết.

 

Lâm Xảo Bạc Thời Vụ khỏe mạnh như , len lén đến gần Kiều Hòa, nhỏ giọng :

“Kiều Hòa , con thấy Bạc Thời Vụ thật sự chu đáo ?”

 

Kiều Hòa hì hì:

“Tất nhiên là chu đáo .”

 

Vành tai Bạc Thời Vụ khẽ động, rõ lời thì thầm của hai .

Anh im lặng, tiếp tục “tách củi” nhóm lửa.

 

Lâm Xảo hạ giọng, mỉm :

“Bà thấy Tiểu Bạc là đàn ông , hai đứa nên ở bên , ít cũng nương tựa…”

 

Thực Lâm Xảo cảm thấy Bạc Thời Vụ đối với Kiều Hòa thật tầm thường.

Hơn nữa, cái dáng vẻ cao lớn , chẳng ai dám trêu chọc, trông mạnh mẽ.

Nếu thiên tai mãi chấm dứt, Bạc Thời Vụ càng thể bảo vệ Kiều Hòa hơn.

 

Bà cũng bảo vệ Kiều Hòa, để cô bắt nạt, thể sống .

sức vóc của bà… cho phép.

 

Lâm Xảo vỗ nhẹ mu bàn tay Kiều Hòa, hiền từ:

“Kiều Hòa , nắm bắt cơ hội, hiểu ?”

 

Kiều Hòa giả vờ , khéo léo lái sang chuyện khác.

Bạc Thời Vụ lỏm từ đầu đến cuối, trong lòng khỏi hụt hẫng.

 

Một lát , mới chợt nhận vì Kiều Hòa trả lời rõ ràng mà thấy thất vọng.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ vẫn luôn mong Kiều Hòa sẽ dựa dẫm , ở bên ?

 

Bạc Thời Vụ khẽ nhíu đôi mày rậm, xoa thái dương, thầm tự nhủ tuyệt đối nghĩ .

Anh chỉ tạm thời bảo vệ Kiều Hòa.

Đợi đến khi cô trưởng thành, còn ai thể tùy tiện bắt nạt, sẽ rời .

 

Nguồn gốc của thiên tai rốt cuộc thế nào vẫn rõ.

Bạc Thời Vụ mơ hồ nhớ từng thiên tai sẽ giáng xuống.

Và dường như liên quan đến nguyên nhân nó hình thành…

rốt cuộc là gì, chính cũng .

Bởi vì phần lớn ký ức của mất.

Hiện tại chỉ còn vài mảnh ký ức vụn vặt,  thể liên kết .

 

Bạc Thời Vụ chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa, âm thầm thở dài.

lúc đó, bỗng tiếng bụng réo “ọc ọc” cực kỳ rõ.

Quay đầu , cùng Lâm Xảo đồng loạt về phía bụng của Kiều Hòa.

 

Kiều Hòa: “…”

“Cái đó… là mấy bé mèo con đói bụng thôi!

Ừ, chính là chúng réo bụng… khụ khụ…”

 

Càng cô càng chột , cuối cùng chỉ đành đỏ bừng vành tai thú nhận:

“Được … là đói. Đi đường lâu như , còn lạnh, hai đói ?”

 

Cô cúi xuống gọi mấy “bảo bối”:

“Các con đói ?”

 

Chớp mắt Kiều Hòa hóa thành “ hiền”.

Đám mèo con tròn xoe đôi mắt đáng yêu, Kiều Cúc là đứa đầu tiên chạy đến cọ cọ chân cô, kêu:

[Đói! Mẹ! Cơm cơm…]

 

Sự đáng yêu đó khiến Kiều Hòa “xịt m.á.u mũi”, lập tức lấy thức ăn mèo trong ba lô cho các bé.

 

Bạc Thời Vụ bất lực, mỉm khẽ hỏi:

“Cô ăn gì?”

 

Kiều Hòa đáp ngay:

ăn gì cũng , kén chọn .”

 

Quả thật cô kén ăn.

Trải qua thiên tai tận thế, từng suýt c.h.ế.t đói, thể còn kén chọn.

 

Bạc Thời Vụ nghĩ ngợi, chọn ít thực phẩm, chuẩn nấu bữa cơm nóng hổi cho Kiều Hòa và Lâm Xảo.

 

Còn đám nhà họ Kiều, bọn họ chẳng xa mà chỉ trốn trong bụi rậm gần đó, phía che tạm cái lều mang theo.

Vì lều nhỏ xíu nên cả đám chen chúc trong đó, rách ẩm thấp tối tăm.

Đường núi càng lúc càng khó , họ đành đợi mưa vơi bớt mới tính cách tránh lũ dữ chân núi.

 

Kiều Viên tức đến nỗi suýt cắn nát răng.

Nơi trú ẩn rõ ràng đáng lẽ thuộc về bọn họ.

Vậy mà nhà họ Kiều vô dụng, để tiện nhân Kiều Hòa cướp mất, khiến cô giờ khốn khổ đến thế .

Thật… thật tức c.h.ế.t mà!

 

 tức đến phát điên.

Bị đuổi ngoài, cả nhà họ chỉ còn cách chen chúc trong chiếc lều rách nát để tránh mưa, ẩm ướt lạnh lẽo.

 

Mới nãy Kiều Viên còn Kiều Hòa giẫm mạnh lên tay, mu bàn tay sưng vù, trông chẳng khác gì cái móng heo.

điều khiến Kiều Viên giận hơn cả là ba của cô  chẳng ai hồn.

 

Đánh Bạc Thời Vụ thì thôi, dù gì cũng lợi hại, qua dễ trêu .

ngờ ngay cả Kiều Hòa, họ cũng dám động đến.

 

Nghĩ đến đó, Kiều Viên tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, suýt nữa thì ngất.

lúc , Kiều Nhị Lâm lỡ chạm tay thương của cô .

 

“Aaaaaaaaaaa đau quá! Anh hai… nhẹ tay chút! Em đau lắm… hu hu…”

 

Kiều Nhị Lâm lập tức áy náy xót xa:

“Xin , xin em gái!

của … thật sự để ý, còn đau ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-145146-doi-bung-roi-me-oi-com-com-tuong-phu-the.html.]

Kiều Viên tủi đáp:

“Đau… đau lắm…”

 

Giọng mềm mại yếu ớt như kêu trời, khiến Kiều Nhị Lâm càng thêm đau lòng.

Hắn dịu giọng dỗ dành:

“Là đúng, em đừng

Đêm nay sẽ qua đó g.i.ế.c hết bọn chúng.

Khi , nơi đó chính là của chúng .”

 

Kiều Viên bất ngờ, nhưng trong bóng tối ai thấy vẻ mặt gian xảo của cô .

nhỏ nhẹ hỏi:

“Anh hai, định gì?

Giết … tàn nhẫn quá.

Kiều Hòa cũng là em gái của mà.”

 

Mặt Kiều Nhị Lâm sầm xuống, giọng đầy tức giận:

“Em gái cái gì! Cả đời chỉ mỗi em là em gái thôi!

Kiều Hòa thì tính là cái gì? Chẳng là cái thá gì!

Dám ức h.i.ế.p chúng , còn đuổi cả nhà ngoài!”

 

Hắn càng càng hậm hực:

“Anh đứa em gái như nó!

Viên Viên, em yên tâm, sẽ để em chịu khổ.

Cho dù thiên tai kéo dài, cũng sẽ nghĩ cách cho em sống như một công chúa nhỏ.”

 

Lòng Kiều Viên chợt ấm , cảm động :

“Cảm ơn hai, thật …”

 

Kiều Nhất Mộc thấy , chút ghen tị:

“Chỉ thấy hai thôi ?

Viên Viên, chẳng lẽ cả ?”

 

Kiều Viên vội vàng ngọt ngào đáp:

“Tốt chứ, cả cũng ! Anh ba cũng ! Còn cha và nữa…

Nếu , em thật sự , cảm ơn …”

 

thút thít, khiến cả nhà họ Kiều đau lòng, hận thể nâng niu trong lòng bàn tay.

 

Trước , Kiều Hòa ghen tị với Kiều Viên, trong mắt cả nhà chỉ , Kiều Hòa gần như xem như khí.

Kiếp , Kiều Hòa ngốc nghếch tưởng rằng chỉ cần nỗ lực lấy lòng cha và Kiều Viên là thể nhận chút yêu thương.

cuối cùng, chẳng những gì, mà còn mất cả mạng.

 

Sau khi c.h.ế.t một , Kiều Hòa tỉnh táo hẳn.

 

Lúc , cô đang thong thả uống tách gừng đường đỏ do Bạc Thời Vụ nấu cho.

Ngọt dịu, cay của gừng, ấm cả .

 

Lâm Xảo cũng uống, càng Bạc Thời Vụ càng thấy thuận mắt, bèn hạ giọng trêu Kiều Hòa:

“A Hòa , tiểu Bạc khéo léo thế , mau rước về nhà ?”

 

Kiều Hòa buồn bối rối, ngẩng đầu bóng lưng Bạc Thời Vụ đang nấu mì, cẩn thận nuốt nước bọt.

 

Ừm… trai góc chết.

Chỉ mỗi bóng lưng thôi cũng đủ khiến tim đập loạn xạ.

 

Cô vội vàng hớp một ngụm gừng để bình tĩnh .

Trời ạ, những ý nghĩ mờ ám thế chứ...

Cô vẫn còn độc đấy!

Thật , ngay cả “mùi vị đàn ông” là thế nào cô cũng từng nếm trải…

 

Nghĩ đến lén “chiếm chút tiện nghi” của Bạc Thời Vụ, Kiều Hòa khẽ chạm mũi, vành tai đỏ ửng.

Cô vội dời mắt, dám thêm, sợ tim nhảy loạn như hươu con.

 

Không lâu , Bạc Thời Vụ bưng mì lên.

Mì trứng cà chua đơn giản, nhưng thơm nức mũi, nóng hổi.

 

Kiều Hòa nuốt nước bọt ừng ực.

Mì cô từng nấu đây chẳng thể nào sánh .

Chỉ cần ngửi mùi thôi khiến cô thèm đến phát cuồng.

Cô chẳng sợ nóng, cầm đũa lên ăn lấy ăn để.

 

Lâm Xảo bật khẽ nhắc:

“Ăn từ từ thôi, ai giành , đúng Tiểu Bạc?”

 

Bạc Thời Vụ mỉm :

“Ừ, từ từ ăn. Không đủ thì nấu thêm.”

 

Kiều Hòa vốn định một bát là đủ, nhưng kịp mở miệng ăn sạch.

Đành lẳng lặng bưng thêm bát thứ hai, tiếp tục “chiến đấu”.

 

Bạc Thời Vụ ngạc nhiên, thầm nghĩ:

ăn khỏe thật, hơn hẳn các cô gái bình thường.

 

Ăn xong hai bát, Kiều Hòa vẫn còn thêm nhưng vì giữ thể diện nên đành đặt bát xuống, xoa bụng:

“No quá…”

Thực đủ no, nhưng để tỏ “ăn ít”, cô giả vờ thôi.

 

Đôi tai cô khẽ ửng hồng.

 

Bạc Thời Vụ dịu giọng:

“Ừ, nghỉ chút cho tiêu.”

 

Lâm Xảo hai , mím môi .

 

Bạc Thời Vụ ngạc nhiên hỏi:

“Bà gì thế, bà bà?”

 

hai đứa con đó, trông tướng phu thê lắm.”

Lâm Xảo nheo mắt .

 

Lời thốt , cả Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ đều sững .

 

Kiều Hòa bật dậy như lò xo:

“Bà bà! Bà gì thế?

Con với mà tướng phu thê gì chứ, trông… khụ khụ!

bà đừng bừa, bọn con chẳng giống chút nào .”

 

Cô liếc Bạc Thời Vụ, bất chợt thấy gương mặt dường như thoáng chút thất vọng.

Cô chớp mắt, tưởng hoa mắt, vội mở hệ thống phát âm thanh trong đầu...

【Bạc Thời Vụ u oán +10!】

【Bạc Thời Vụ thất vọng +15!】

【Bạc Thời Vụ oán phụ +20!】

【Bạc Thời Vụ hảo cảm +50!】

Loading...