Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 139+140: Lũ lụt bùng phát - Mời các người mau lăn tròn ra ngoài cho tôi
Cập nhật lúc: 2025-09-25 10:20:00
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùi gì thế?
Ở mùi lẩu !!!
Mấy bên ngoài vốn nhếch nhác nay đều sững sờ, đặc biệt là Kiều Viên.
Cô gần như tin nổi mũi .
Lẩu?
Kiều Hòa đang ăn lẩu ư?
Trong khi bọn họ đánh kịch liệt, Kiều Hòa ung dung ở trong nhà ấm áp…
Ăn lẩu!
Bụng Kiều Viên chịu thua mà réo ầm lên, nước miếng cũng ứa .
Đói, đói đến phát điên!
Chưa bao giờ cô thấy đói đến mức …
Kiều Viên gần như phát cuồng, ánh mắt ghen tuông đỏ lên.
Trong lòng âm thầm nghi ngờ:
Nhất định là Kiều Hòa lấy trộm khối Huyết Ngọc thật.
Nếu thì tại giờ cô còn đồ ăn, còn thể ăn lẩu thơm lừng như thế…
Kiều Viên tức đến mặt trắng bệch, nhưng cũng chẳng gì .
Kiều Hòa quá mạnh, cô đối thủ.
Điều đó càng khiến Kiều Viên phẫn nộ.
Cô cam lòng thấy Kiều Hòa mạnh hơn, sống hạnh phúc hơn .
Tại chứ?
Những gì Kiều Hòa , lẽ đều là của Kiều Viên.
Bên trong, ngoài cửa im bặt, Kiều Hòa cất giọng:
“Thế nào? Mấy đuổi bọn họ ?”
Người phụ nữ ngoài cửa tim như ngừng đập, vội đáp:
“Không… ! Chúng ngay đây!”
“Nhanh lên, thì các hậu quả đấy.”
Kiều Hòa khẽ.
Cô tiêm cổ chó giữ cửa một loại độc dịch.
Chỉ cần dính một chút cũng đủ lấy mạng .
Đây là thứ Kiều Hòa mua từ hệ thống, tiện, đặc biệt cho việc ám sát.
Dùng cho ba con ch.ó giữ cửa , cô chúng nhanh chóng đuổi lũ Kiều gia .
Kiều Hòa thực sự dây dưa với họ, đến một cái cũng chẳng buồn .
Nhà họ Kiều đúng là mặt dày, rõ ràng cô thẳng như thế.
Vậy mà bọn họ vẫn chẳng hổ mà tìm đến cầu xin giúp đỡ.
Thật nực !
Làm gì cũng chẳng nên , chỉ giỏi mỗi khoản mặt dày.
Kết quả, lũ nhà họ Kiều ba kẻ vì mạng sống mà nổi điên lên đánh cho một trận trò.
Kiều Nhất Mộc bọn họ đánh khá thảm.
Dù Kiều Tam Sâm từng là tay đ.ấ.m tán thủ, nhưng lâu ăn uống, cơ bắp teo hết, sức lực cũng chẳng còn.
Trong khi ba kẻ đó còn cướp đồ ăn của khác, chút sức lực.
Đến nơi của Kiều Hòa mới chịu khuất phục, nếu cũng chẳng thảm đến thế.
Vài phút , ngoài cửa vang lên tiếng ba con ch.ó giữ cửa:
“Dì nhỏ, bọn chúng ném hết !”
Kiều Hòa hài lòng gật đầu:
“Làm lắm.”
Ba như Kiều Hòa thuần phục, hí hửng chạy , cô khoe công:
“Sao , thể tha cho chúng ?”
Kiều Hòa tít mắt:
“Sao ? Lỡ chúng về thì ?”
Ba : “………………”
Rõ ràng là cố tình định thả họ.
Gã đàn ông tức tối quát:
“Dựa cái gì! Con tiện nhân, cô rốt cuộc gì chúng ?
Thả , ngay!”
chạy mấy bước, bỗng ngã gục...
Tắt thở.
Hai kẻ còn bạn c.h.ế.t liền hít mạnh một .
Người phụ nữ run rẩy:
“Anh… … c.h.ế.t ư?”
Kiều Hòa khẽ gật đầu:
“ . đừng tự tiện chạy lung tung, lời là .”
“Haizz… cứ chịu , xem , mất mạng đấy.”
Cô lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ, còn vẻ tiếc nuối như thể c.h.ế.t quá nhanh, kịp để di ngôn.
cũng nhờ mà chứng minh đồ trong hệ thống quả nhiên hữu hiệu.
Một chiêu xem như để răn đe.
Hai kẻ còn lập tức câm như hến, dám , dám động, sợ chỉ sơ sẩy là mất mạng.
Kiều Hòa phẩy tay:
“Được , mấy tiếp tục canh cửa .
Nếu lũ lụt bùng phát thì gọi .”
Nói xong, cô trở về phòng.
Ăn uống no nê, cơn buồn ngủ ập đến.
Trong phòng khách vẫn còn một xác chết, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Kiều Hòa.
Có cái xác , hai “chó giữ cửa” còn càng chẳng dám hó hé, chỉ đành đói lạnh mà việc, trải qua một đêm sợ hãi từng .
May là khi đuổi , nhà họ Kiều nữa,
bọn họ chiếm tạm một căn khác.
Dù cao ráo bằng chỗ Kiều Hòa, nhưng ít nước ngập.
Trời hửng sáng, Kiều Hòa thức dậy.
Cô liếc hai “chó giữ cửa”, thấy tinh thần họ vô cùng tồi tệ.
Có lẽ vì trong phòng khách còn cái xác.
“Lại đây, đem quăng ngoài, chướng mắt quá.”
Cô ngáp dài lệnh.
Đám vốn đến để hại cô, nên việc nặng bẩn mệt, cô mặc cho họ gánh.
Hai vội vã , sợ chậm một chút là mất mạng.
Không lâu , Kiều Hòa xem tình hình của Lâm Xảo.
Thấy bà vẫn ngủ, lông mày nhíu chặt, như đang gặp ác mộng.
Rảnh rỗi, Kiều Hòa sang Bạc Thời Vụ.
Cô phát hiện cũng nhíu mày, vẻ như mang cả nỗi lo nước nhà.
Cô lẩm bẩm:
“Ngày nào cũng nhăn trán, từng thấy …”
Cô đưa ngón tay thon nhỏ chạm khẽ giữa mày :
“Đừng cau mày nữa, nhiều chút , thì uổng phí cái gương mặt .”
Tưởng tỉnh, nào ngờ ngay đó, Kiều Hòa thấy giọng nhè nhẹ:
“Cô gì? Mặt ?”
Bạc Thời Vụ mở mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm như ánh lên một chút lam sẫm, thần bí mê .
Hàng mi khẽ quét qua cánh tay Kiều Hòa, khiến cô giật rụt tay .
“Khụ khụ, tỉnh ? Cơ thể thấy ?”
Cô vội chuyển đề tài.
“Ừ, , vẫn .”
Rồi hỏi tiếp:
“Kiều Hòa, cô thấy lắm ?”
Cô lắc đầu lia lịa:
“Không , nhầm !
, … mèo con nhà cơ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-139140-lu-lut-bung-phat-moi-cac-nguoi-mau-lan-tron-ra-ngoai-cho-toi.html.]
Năm bé mèo tròn mắt: “???”
Gì trời?
Rõ ràng , thế mà còn lôi bọn chúng bia đỡ đạn.
Mấy bé mèo chỉ lườm cho cô một cái.
lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng phụ nữ:
“Dì nhỏ... lũ… lũ quanh đây bắt đầu bùng phát …”
Kiều Hòa lập tức chạy cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Ngôi nhà ở vị trí cao hơn một chút, nhưng cũng cao là bao.
Con sông gần đó vỡ đê, nước lũ đục ngầu tràn về, cuốn ngập ít thôn xóm xung quanh.
Trời hửng sáng, nhiều còn kịp phản ứng, vẫn đang say ngủ thì dòng lũ cuốn phăng .
Đôi mắt Kiều Hòa nheo , cô suy nghĩ chốc lát dứt khoát gọi Lâm Xảo dậy.
Bạc Thời Vụ theo sát phía , trầm giọng :
“Để thu dọn những thứ cần thiết.”
Kiều Hòa gật đầu:
“Được, tất cả giao cho .”
Đối với Bạc Thời Vụ, Kiều Hòa luôn yên tâm.
Anh khả năng sinh tồn , nên chuẩn gì và bỏ gì.
Trong tình huống khẩn cấp thế , tin tưởng là lựa chọn đúng.
“Bà ơi, chúng .
Mau mặc thêm áo khoác, khoác áo mưa .”
Kiều Hòa dịu giọng .
Sắc mặt Lâm Xảo tái, bà khẽ ho:
“Xảy chuyện gì …?”
Kiều Hòa khẽ gật:
“, lũ tràn đến .
Chúng tìm nơi khác để tránh nạn.”
Mắt Lâm Xảo co , bà lẩm bẩm:
“Lũ lụt… Tại thế ?
Năm nay rốt cuộc ?
Hết nắng nóng bão tố, giờ còn lũ lụt.
Còn cho sống nữa …”
Tuy lo lắng, Lâm Xảo vẫn nhanh chóng mặc quần áo ấm và áo mưa, theo Kiều Hòa phòng khách.
Lúc bà mới phát hiện trong nhà còn vài lạ.
Bà kinh ngạc, định hỏi thì Kiều Hòa :
“Đừng bận tâm, chỉ là một lũ cặn bã ích kỷ của xã hội thôi.”
Không lâu , Bạc Thời Vụ thu dọn xong đồ.
Tổng cộng ba ba lô lớn:
Một Kiều Hòa đeo, hai cái còn mang.
Kiều Hòa cũng mặc áo mưa tự chế cho mấy chú mèo, cả nhóm bắt đầu rời .
Khi họ cửa, hai kẻ trói trong nhà hoảng hốt kêu:
“Cô gái ơi! Các thật ?
Không định cởi dây cho bọn ?”
Kiều Hòa tươi:
“Tự lo cho , đó là cái giá các nên nhận.”
Đi một đoạn xa , cô vẫn còn thu “điểm oán niệm” từ họ.
Cô khẽ nhướn mày: Một lũ rác rưởi, g.i.ế.c tại chỗ là nhân từ lắm .
Cô vốn tự bẩn tay, nếu “rắc rắc” từng tên .
Bên ngoài nước dâng cao, sâu chừng một mét ba, một mét bốn.
Kiều Hòa cao hơn mét sáu, trong mực nước gần như thể trụ vững, trẻ con càng cần .
Nghĩ , cô chợt nhớ đến gia đình ông bác sỹ.
Không họ thế nào , mà Lâm Xảo còn cần ông chữa bệnh nữa.
Cô ghé qua nhà ông, nhưng dường như chẳng ai.
Gọi vài tiếng cũng thấy trả lời, trong nhà nước bẩn.
Không thấy ông, Kiều Hòa đành bỏ , tiếp tục tích “điểm cảm xúc”.
Để xem thể đổi thuốc đặc trị ung thư cho Lâm Xảo .
Thế là ba và năm chú mèo lặng lẽ hướng về núi Thần.
Do mưa lớn và lũ dữ, họ chậm, mất gần nửa ngày mới an đến chân núi.
Núi Thần khác với núi Bất Lạc.
Trên đó một đạo quán và một tòa lâu đài, do một vị đại gia xây.
Kiều Hòa cũng đại gia nào.
Hơn nữa, núi Thần ít xảy sạt lở lũ quét.
Trời mưa bão khi nào ngớt.
Kiều Hòa chỉ còn cách cùng Bạc Thời Vụ và Lâm Xảo leo tiếp lên núi.
Mưa quá lớn, đường núi trơn trượt, tốc độ vô cùng chậm.
Đến cuối cùng, Lâm Xảo kiệt sức, Bạc Thời Vụ cõng bà tiếp.
Kiều Hòa lo lắng sắc mặt bà:
“Bà bà, bà chứ?”
Lâm Xảo yếu ớt đáp:
“Vẫn… . Đừng lo.
Bà già thế , mất cũng .”
Bà thở dài bất lực.
Trước khi gặp Kiều Hòa, Lâm Xảo còn chút khát vọng sống.
Bà rõ tình trạng của nên luôn sẵn sàng đối mặt cái chết.
Không ngờ việc thành thế , bà cảm thấy thật may mắn.
Kiều Hòa nghĩ chính mới là may mắn, khi giữa biển tìm thấy .
Năm chú mèo mệt mấy, nhưng leo núi quá lâu cũng bắt đầu rã rời, từng con cụp đầu lặng lẽ bước.
Kiều Hòa xót xa dỗ dành:
“Ngoan nào, ráng chút nữa thôi, sắp đến .”
Đám mèo ngoan ngoãn gật đầu, cất từng tiếng “meo” khe khẽ.
Gần trưa, họ mới đến lưng chừng núi.
Ở đây một đạo quán cũ kỹ.
Mọi mệt rã rời, Kiều Hòa quyết định nghỉ , ăn chút gì mới tiếp tục lên đỉnh.
Đến đỉnh, họ sẽ còn lo lũ nữa.
Nếu may mắn, tòa lâu đài vắng , họ thể tạm trú trong đó, đợi bão lũ qua xuống núi.
Kiều Hòa lũ còn thiên tai khác, nhưng hiện giờ cô đoán khi nào chúng xảy .
Mang tâm trạng nặng nề, họ bước đạo quán…
Và chạm trán vài gương mặt "" quen.
Là Kiều Viên cùng nhà họ Kiều!
Họ đang nấu súp khoai bằng cái nồi sắt méo mó, mà khoai mọc mầm độc.
Thấy họ thê thảm như , Kiều Hòa suýt bật .
Cô cũng đoán họ sẽ chạy đến đây, Kiều Viên chắc chắn nơi an .
Cho nên, gặp họ ở đây, Kiều Hòa chẳng hề ngạc nhiên.
Bạc Thời Vụ liếc cô một cái, thấp giọng hỏi:
“Vẫn nghỉ, leo tiếp lên đỉnh?”
Kiều Hòa nở nụ lạnh:
“Tất nhiên là nghỉ .
Tiện thể bộ dạng thảm hại của họ một chút.”
Khi họ bước đạo quán, nhà họ Kiều cũng phát hiện .
Kiều Tam Sâm cảnh giác quát:
“Ai đó?”
Đạo quán đèn, họ thật lâu mới nhận đến là Kiều Hòa.
Cho đến khi cô nhạt:
“ là oan gia ngõ hẹp! Không ngờ gặp các ở đây.
Xin nhé, dù các đến .
Kiều Hòa một trăm cân thì chín mươi chín cân là phản nghịch.
Mời các mau lăn tròn ngoài cho , rõ ?”