Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 137+138: Đám người này đúng là thiếu IQ - Ăn lẩu
Cập nhật lúc: 2025-09-25 08:52:40
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“???”
Kiều Hòa nhướng mày.
Một gã cao gần hai mét, mà thích ăn kẹo mút?
là kiểu “đáng yêu” siêu nghịch lý.
Vừa tưởng tượng cảnh đó thôi, Kiều Hòa thấy buồn , nhưng cũng chói mắt.
“Chúng hết ! Thật sự hết !
Cho nên… cô thể thả chúng ?”
Người phụ nữ run rẩy cầu xin.
Bây giờ cô rõ chẳng đời nào chiếm căn nhà của Kiều Hòa.
là tham thì thâm!
Không cướp gì, ngược còn mang đầy thương tích.
Lỡ trong cơn lũ mà nhiễm trùng thì… chẳng toi mạng .
Người phụ nữ mà nổi.
Chỉ hối hận đến mức ước cỗ máy thời gian để ngược về vài phút , tránh xa nơi càng xa càng , cả đời cũng thấy Kiều Hòa.
Tiếc là thế giới máy thời gian.
Cô tiếp tục năn nỉ:
“Xin cô, tiểu tổ tông, tha cho !”
Hai gã đàn ông cũng quỳ rạp xuống, gào lên:
“Tiểu tổ tông! Xin cô, chúng hết , chỉ cần cô cho một con đường sống thôi…”
“ đúng! Xin cô, lớn rộng lượng, bỏ qua cho chúng .
thề, nếu còn dám gây sự, trời đánh c.h.ế.t ngay!”
lúc đó, ngoài trời vang lên tiếng sấm rền.
Kiều Hòa nheo mắt. Trời bên ngoài càng lúc càng .
Mà ba kẻ , thông tin cần cũng khai sạch .
Vậy thì… xử lý thế nào đây?
Giết ?
Khoan !
Một ý tưởng lóe lên:
Để ba kẻ … “chó giữ cửa” cũng .
Lỡ Kiều Viên dẫn nhà họ Kiều đến gây sự thì ?
Thế là Kiều Hòa bắt chúng xổm trong phòng khách, quan sát bên ngoài, ráng chịu đau.
Cô còn cho từng đeo vòng cổ chó, chẳng khác gì chó thật.
Ba kẻ ấm ức chết, đời nào sai khiến nhục nhã đến mức , còn đeo vòng cổ chó nữa chứ.
Trong đầu, Hệ thống Bỏ Mặc hỏi nhỏ:
【Họ hận cô như thế, cô sợ trả thù ?】
【Trả thù vốn là trò mà loài thích nhất.】
Kiều Hòa thản nhiên đáp:
[Trả thù hả, còn xem họ bản lĩnh .]
Xác định kẻ năng lực tiên tri phụ nữ , Kiều Hòa mới yên tâm.
Ba “chú chó” giữ cửa, còn cô dài sofa, ôm tách latte tự pha, nhấm nháp xoa đầu mèo con.
Trong khi đó, ba kẻ ngoài cửa đói rét đến mức sắp thành que kem, cô ghen thèm:
Giờ nhiều còn bữa đói bữa no, cứu viện thì lâu, mà cô bé còn uống latte tự pha.
Thế nhưng, với Kiều Hòa, cà phê chẳng giúp gì nhiều, chẳng mấy chốc cô lim dim.
Tựa đầu sofa, mắt khép , trông như ngủ say.
Ba kẻ :
Đây chẳng cơ hội trời cho để trốn ?
Không bây giờ thì còn đợi khi nào?
Thế là họ thì thầm bàn kế g.i.ế.c Kiều Hòa để trốn:
“Trước tiên… tiếp theo…”
“Con khốn dám đối xử với chúng như thế, tao vặn cổ nó đá như bóng mới hả !”
mấy lời độc địa đó sớm lọt hết tai Kiều Hòa.
Cô chỉ chợp mắt chứ ngủ c.h.ế.t như heo.
Rõ ràng IQ ba thiếu tiền nạp, hoặc nghĩ cô chỉ đánh lén.
Dù nãy cô hạ gục cả ba cũng nhờ nấp trong bóng tối dùng nỏ cơ mà.
lúc họ còn kịp bàn xong, giọng Kiều Hòa lạnh lùng vang lên:
“Ồ? Ai vặn cổ đá bóng?”
Ba lập tức cứng đờ, nín thở.
Không ai dám thở mạnh, ai dám hé môi.
Người phụ nữ tái mét.
Chết ! Cô tỉnh từ khi nào?
Hay ngay từ đầu giả vờ ngủ để gài bẫy?
Dù là lý do nào, họ cũng thấy Kiều Hòa quá đáng sợ.
Một khuôn mặt như đóa bạch hoa mà hành xử chẳng khác nào đại phản diện.
Cả ba lắc đầu lia lịa, cố gượng:
“Không… … Chúng chỉ đang canh cửa thôi.”
Kiều Hòa gật đầu hài lòng:
“Được, Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, Nhị Hoàng, trông cửa cho , chợp mắt thêm chút nữa.”
Bị đặt tên như chó, cả ba rơi trầm tư tuyệt vọng.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Cảm giác .
Lũ lớn sắp đến , Kiều Hòa sớm lên núi Thần dò tình hình.
Kiếp , cô từng đến núi Thần, chỉ nơi đó an , lở đất.
Khi , vì Kiều Viên chậm trễ, cô đành nơi khác.
Kết quả lũ kéo dài năm ngày năm đêm, mãi mới đội cứu hộ.
Kiều Hòa vẫn nhớ, lúc cứu hộ đến, họ đưa trẻ nhỏ và bệnh .
nhà họ Kiều vô liêm sỉ Kiều Viên nhỏ bệnh, trong khi cô khỏe như trâu, mặt mày hồng hào.
Đội cứu hộ từ chối, nhưng họ dọa nếu cho Kiều Viên đầu tiên thì sẽ cản đường, c.h.ế.t chung cũng .
Cuối cùng, cứu hộ đành miễn cưỡng đưa Kiều Viên .
Đó là khi còn đội cứu hộ…
Sau , họ hầu như c.h.ế.t hết, đất nước cũng chẳng còn lực lượng cứu viện.
Kiều Hòa chậm rãi mở mắt, bên ngoài dường như tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng! Cứu với…”
Là giọng quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-137138-dam-nguoi-nay-dung-la-thieu-iq-an-lau.html.]
Đó là...
Ánh mắt Kiều Hòa lập tức lạnh .
Không ai khác, chính là tiếng của Kiều Nhất Mộc.
Cô khẽ nhạt, quả nhiên nhà họ Kiều mò đến.
Chẳng lẽ nhà họ Kiều ngập nước ?
Nếu nhớ lầm, địa thế chỗ họ thấp hơn bên .
Kiều Hòa dậy, năm bé mèo con đang lim dim đều giật .
Kiều Ly liền bám theo, khẽ hỏi:
[Ma ma, bên ngoài là nhà họ Kiều?]
Đôi mắt mèo của Kiều Bộ tối .
Cậu nhóc nhớ rõ nhà họ Kiều, nhưng thấy tiếng đàn ông ngoài bực bội lạ thường.
Sắc mặt Kiều Cúc và Kiều Hoa cũng thoáng đổi, đối phương thật sự… quá đáng!
Không chỉ bắt nạt của chúng, đôi khi còn hùa theo Kiều Viên, giả vờ như thấy cảnh Kiều Viên ngược đãi bọn chúng.
Rõ ràng chúng là bảo bối của Kiều Hòa, mà cái gọi là " " của cô hề thương yêu chúng.
Họ còn cố tình ngơ sự độc ác của Kiều Viên.
“Em gái… em gái! Mở cửa, mở cửa !”
Giọng của Kiều Tam Sâm tuyệt vọng và bi thương.
“Kiều Hòa! Mở cửa cho tao!! Nhanh lên, tao sẽ g.i.ế.c mày!”
Giọng điệu chắc chắn là của Kiều Nhị Lâm.
Kiều Hòa tặc lưỡi, chau mày.
cũng chẳng , dù gì thì “ tặng giá trị cảm xúc” cũng đến, mấy thứ cảm xúc đó đổi đồ , lấy thì phí.
Cô liếc về phía ba kẻ đang canh cửa, khẽ xoay cổ tay và cổ chân.
Động tác khiến cả ba sợ phát khiếp, mặt tái nhợt, la lên:
“Dì nhỏ, tha mạng! Chúng thật sự sai … nên những lời đó với cô!”
Kiều Hòa mỉm dịu dàng:
“Ừ, giờ các hối hận .
Vậy cho các một cơ hội lập công chuộc tội, chịu ?”
Ba , dù thương vẫn điên cuồng gật đầu.
“Chịu! Dĩ nhiên chịu, dì nhỏ cứ , cần chúng gì?”
Kiều Hòa chỉ cửa, giọng thấp:
“Nghe thấy tiếng bọn họ chứ?
Hãy đuổi hết đám ngoài cho .”
“Dùng cách gì cũng .”
Giọng cô đột ngột lạnh lẽo.
Gai ốc nổi khắp lưng ba , nhưng nào dám phản đối, chỉ liên tục gật đầu:
“Được! Chúng đuổi họ ngay!”
Không thì sẽ c.h.ế.t trong tay Kiều Hòa mất.
Cô gái nhỏ trông như đóa bạch hoa yếu đuối, ai ngờ là đóa hoa ăn thịt , lòng còn đen hơn than.
Khi thấy cảnh nhà họ Kiều nhếch nhác, ý nghĩ đó càng khắc sâu.
Trong mắt họ, Kiều Hòa tàn nhẫn đến mức thèm quan tâm chính .
Kiều Nhất Mộc thấy ba kẻ lạ mặt bước , mặt liền sầm xuống:
“Mấy là ai? Em gái ?”
Người phụ nữ mím môi:
“Các … là của cô ?”
Kiều Nhất Mộc lạnh giọng:
“. Các gì nó?”
Người phụ nữ nghẹn lời, gã đàn ông bất lực :
“Chúng dám gì, cô là Diêm Vương sống đấy!”
“À, cô bảo thấy các , kêu chúng đuổi các .”
Ba kẻ vốn chẳng hiền lành, thế là đối mặt nhà họ Kiều, bầu khí lập tức căng thẳng.
Cha Kiều giận đến mặt mày u ám, gằn giọng:
“Đồ bất hiếu! Có nhà to như mà chịu ? Nó nghĩ gì trong đầu ?”
Mẹ Kiều cũng lẩm bẩm:
“Nuôi nó uổng công… đúng là đồ vô ơn!”
Kiều Tam Sâm cau mày, thấp giọng:
“Cha , đừng nữa.
Em gái vốn giận chúng , giờ cha thế , nó càng mở cửa .”
Nghe , cha Kiều Kiều dù cam lòng cũng đành ngậm miệng, như thể chỉ cần họ dịu giọng, Kiều Hòa sẽ chạy ngay.
Kiều Hòa thì chẳng quan tâm bên ngoài đánh thế nào.
Giờ cô thấy đói, trời mưa lớn, lạnh lẽo vô cùng.
Cô bèn chuẩn một nồi lẩu, lấy từ gian trữ đồ đủ thứ nguyên liệu:
Thịt bò cuộn, thịt cừu cuộn, sách bò, gân vàng… đủ loại viên thịt và rau tươi.
Có gian thật tiện, thức ăn còn tự bảo quản.
Cô sưởi nấu lẩu, trong khi ba kẻ và nhà họ Kiều đánh dữ dội.
Dù ít nhưng sức chiến đấu của chúng chẳng kém, mà bên nhà họ Kiều chỉ ba em trai là còn sức.
Cha Kiều và Kiều già, đánh nổi.
Kiều Viên xưa nay vốn bao giờ xông lên, bảo cô đánh thì càng thể.
Cô chỉ nép cha , sợ dính đòn.
Thế mà trong mắt nhà họ Kiều, hành động thành:
“Viên Viên thật thông minh, trốn vướng bận họ”.
Nếu Kiều Hòa chắc ngất, cô hiểu rõ mục đích thật của Kiều Viên:
Tránh rắc rối ư? Nực , chỉ là ích kỷ, sợ bản thương thôi.
Giờ còn Huyết Ngọc, giữa thiên tai mà thương thì nguy cơ c.h.ế.t cao.
Bác sĩ ít, vật tư khan hiếm, bệnh viện, đồn cảnh sát đều tê liệt.
Đặc biệt nếu nhiễm trùng chấn thương, càng nguy kịch.
Thuốc kháng sinh hiếm đến mức chỉ vì một viên thuốc tiêu viêm mà sẵn sàng đánh đến chết.
Trong lúc họ đánh chửi Kiều Hòa, cô xem như thấy, thậm chí tắt luôn thông báo từ hệ thống, ung dung ăn lẩu.
Dù nước lẩu ngon bằng do Bạc Thời Vụ nấu, nhưng cũng miệng.
Cô thả thịt , đầy vài giây mùi lẩu thơm ngào ngạt cùng hương thịt theo khe cửa bay ngoài.
Kiều Hòa nuốt nước miếng, chấm miếng thịt chén sốt tự của Bạc Thời Vụ, cắn một miếng lớn:
“Ừm… ngon quá!”
Quả nhiên, lẩu vẫn là tuyệt nhất.
Năm bé mèo cũng thèm nhỏ dãi, nhất là Kiều Cúc, cô bé tham ăn tròn trịa nhất.
Thấy , Kiều Hòa đành lấy cá nhỏ từ gian , đặt mặt năm bé.
Kiều Cúc lập tức chồm đến ăn ngấu nghiến.
Mùi lẩu hòa với mùi cá theo khe cửa tỏa ngoài, khiến những đang đánh đỏ mắt chợt khựng .