Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 135+136: Kiều Hòa, cô là ác quỷ sao? - Tiên Tri

Cập nhật lúc: 2025-09-25 08:32:50
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hòa dại gì đối đầu trực diện.

Ra ngoài chẳng những ướt hết quần áo sạch sẽ, mà còn chạm mặt đám xúi quẩy .

 

Nghĩ đến kiếp bọn chúng đè xuống đất đánh, lòng cô nghẹn uất.

Gói mì quá hạn rõ ràng là cô tìm thấy , thế mà đến tay chúng thành “phát hiện của bọn tao”!

 

Khi tranh cãi, cô suýt đánh chết.

Xương sườn gãy mấy chiếc, ngay cả chân cũng suýt tàn phế.

Cũng chính vì trận đòn đó mà tìm đồ, cô thương ở chân.

Sau đó… chẳng bao giờ dậy nổi nữa.

Cả đời chỉ chui rúc trong tầng hầm biệt thự, sống lay lắt đến chết.

Và tất nhiên là nhà họ Kiều hại chết.

 

Hồi tưởng những ký ức đen tối và sụp đổ của kiếp , ánh mắt Kiều Hòa lạnh buốt.

Cô chọn vị trí xong, nhân lúc chúng trong liền nhẹ nhàng mở cửa sổ.

May mà trời mưa lớn, chúng nhận cửa sổ bên mở.

 

Một gã đàn ông trầm giọng:

“Chắc chắn căn nhà nước lũ dâng đến chứ?”

 

“Anh yên tâm, em gạt gì?”

Một giọng phụ nữ lả lơi vang lên.

 

Kiều Hòa lập tức nhớ :

Chính phụ nữ từng dùng giày cao gót đá thẳng ống chân cô, để vết sẹo xí.

 

Cô lặng lẽ giương nỏ, trong ánh sáng mờ tối tìm vị trí của ả .

May nhờ đôi mắt cường hóa, nếu cô chẳng thể rõ mà chỉ đoán đại khái.

 

lúc đó, ả phụ nữ khúc khích :

“Dù nơi , em còn nơi khác cao hơn, cũng hợp trốn thiên tai, chỉ là…”

 

Gã đàn ông trầm giọng:

“Chỉ là gì?”

 

“Chỉ là xa quá, mai nước lũ sẽ bùng phát, hôm nay chúng tìm chỗ trú ẩn thôi.”

Ả thở dài.

 

Kiều Hòa khựng : Sao ả ?

Biết lũ sắp đến, còn nơi nào cao hơn?

Cô tạm thời manh động, tiếp.

 

Gã đàn ông thấp giọng:

“Trước tiên g.i.ế.c sạch trong nhà tính tiếp.”

 

Ả phụ nữ khẽ “hả”:

“Anh thực sự ? Tàn nhẫn quá…”

 

Một giọng đàn ông khàn khàn ha hả:

“Không g.i.ế.c thì để lương khô ?”

 

Ả nghĩ ngợi khúc khích:

“Cũng… ~”

 

“Chậc, khẩu vị của cô nặng thật.”

Gã khàn khàn nhăn mặt.

 

lảnh lót:

“Nghe thịt chua lắm, chẳng ngon ~”

 

“Suỵt, nhỏ tiếng, kẻo họ thấy.”

 

Ả vội lí nhí:

“Biết mà…”

 

Ba kẻ bắt đầu hành động, định leo cửa sổ chiếm căn nhà.

 

Đôi mắt Kiều Hòa nheo , mũi tên trong tay vút .

“Phập!” Chính xác cắm bắp chân ả lẳng lơ.

 

“ÁÁAAaaaaaaaaaaa!!!”

Ả hét lên đau đớn, ngã vật xuống đất nổi.

Gã đàn ông lao đến đỡ, nhưng ngay đó một mũi tên khác xuyên trúng cánh tay .

 

Hắn rít lên, mắt lập tức tràn lửa giận:

“Là ai? Dám đánh lén bọn tao!”

 

Kiều Hòa khẽ lạnh, tiếp tục bắn.

Hết mũi đến mũi khác, từng tên trúng đích.

Chẳng bao lâu, cả ba đều cô khống chế, đau đớn rạp, nhúc nhích cũng khó.

 

Ả lẵng lơ run giọng kêu:

“Sao… thể? Ai? Ở  mà b.ắ.n lệch một phát?”

 

Gã đàn ông rít qua kẽ răng:

“Ra đây! Mau đây!”

 

Tên khàn khàn cũng gầm lên:

“Đồ hèn, trốn chui trốn lủi, chẳng đàn ông gì cả!”

 

Kiều Hòa thầm nghĩ:

Ờ, đàn ông.

 

Cô chẳng vội lộ diện, cũng lập tức g.i.ế.c chúng.

Cô còn cần đám .

Ả lẵng lơ  chắc nơi ẩn náu hơn, cứ để từ từ moi thông tin.

 

Thêm vài mũi tên nữa phóng , cả ba chẳng khác gì nhím, gào thét vì đau đớn.

Đợi đến khi chúng mất sức, Kiều Hòa mới bước , lôi từng tên trong nhà.

Bật đèn lên, gương mặt cô mỉm xuất hiện mắt chúng.

 

Ba kẻ trố mắt:

Không ngờ ám toán bọn chúng là cô gái nhỏ bé .

 

“Cô… cô là ai?”

Gã cầm đầu kinh hãi.

 

Kiều Hòa ung dung:

“Là ai ư? Tạm gọi là… dì nhỏ cũng .”

 

“…”

Gã nghẹn họng.

Gọi cô là dì nhỏ? Thà nhảy lầu còn hơn.

 

Kiều Hòa mỉm :

“À đúng , nãy các bảo chiếm nhà ?”

 

Ả lẵng lơ cắn môi, vết thương đau như xé, nhất là bắp chân tên cắm.

lúc , Kiều Hòa thản nhiên giẫm mạnh lên vết thương, rõ ràng cố ý.

 

“Aaa!”

Ả thét chói tai:

“Đồ tiện nhân! Đừng giẫm nữa!”

 

Kiều Hòa “ôi” một tiếng:

“Ối dào, xin nha, thấy chân cô ở đó~”

 

“À , lúc nãy cô nơi nào ẩn nấp nhỉ?

Còn lũ lụt, rốt cuộc khi nào xảy ?

Làm nước lũ sẽ đến?”

Giọng cô chậm rãi, chẳng chút nôn nóng.

 

Năm chú mèo con cũng tiếng động đánh thức.

Cả năm quây quanh Kiều Hòa, mắt đầy cảnh giác ba kẻ .

Chỉ cần bọn chúng dám giở trò, năm bé mèo quyết bỏ qua.

 

Lúc , Kiều Hòa mới nhấc chân.

Ả lẵng lơ ngã xuống, mồ hôi lạnh vã , trừng mắt oán hận:

“Cô… cô!”

 

“Rốt cuộc cô lén bao nhiêu?”

Ả tức tối.

 

Kiều Hòa khẽ bĩu môi:

“Không nhiều , bảy tám phần thôi.”

 

“Khôn hồn thì khai hết .”

Cô nở nụ lạnh:

“Nói thật nhân từ, để các thây đấy.”

 

Nghe , ả sững sờ hét lên:

“Cô là ác quỷ ? Để thây ư?

Chúng thù oán gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-135136-kieu-hoa-co-la-ac-quy-sao-tien-tri.html.]

Chỉ chiếm nhà cô thôi… mà cũng chiếm .

hết , cô thể tha cho chúng ?”

 

Kiều Hòa cao xuống, lạnh lùng :

“Ồ, chỉ là thấy cô ngứa mắt thôi.”

 

Ả lẵng lơ: “…………”

 

Mới đầu gặp mặt, đối phương  chỉ nhắm ?

nghĩ thế nào cũng hiểu nổi.

 

Điều ả  là, kiếp những việc chọc giận Kiều Hòa từ lâu.

Đời , Kiều Hòa thể phản kháng.

Đời , bọn họ tự rơi đúng họng súng, Kiều Hòa thể bỏ qua.

 

Kiều Hòa nở nụ mấy thiện ý:

“Nói mau, nơi tránh nạn ở , lũ lụt khi nào đến, còn nữa...”

 

“Tin tức đó cô lấy từ ?”

Giọng Kiều Hòa bỗng trở nên lạnh băng.

Đôi mắt đen láy của cô dõi chặt gương mặt phụ nữ, như thấu tâm can.

 

Ánh mắt ả lẵng lơ khẽ né tránh, cũng rõ bọn họ giờ đang nắm trong tay.

dám cứng miệng, ấp úng:

“Ở bên núi Bất Lạc, lên đến đỉnh núi là thể tránh nạn, còn lũ lụt thì…”

 

Lời còn dứt Kiều Hòa cắt ngang, giọng lạnh lẽo:

“Nói thật.”

 

Núi Bất Lạc vốn chẳng nơi an , trái còn dễ sạt lở, lũ cuốn theo bùn đá.

Người phụ nữ rốt cuộc ý đồ gì?

Cố tình chỉ điểm nơi nguy hiểm nhất, chẳng hại cô ?

Kiều Hòa cho rằng khả năng, bởi kiếp chính là kẻ độc ác đến mức ăn thịt .

 

Kiều Hòa lạnh giọng:

“Cho cô thêm một cơ hội, thật.”

 

Ả lẵng lơ sững , uất ức như sắp :

“Trời cao chứng giám! thật mà…”

 

Hai gã đàn ông liếc , vội vàng phụ họa:

đó, cô thật!

Nơi đó thật sự an , tránh lũ và sạt lở…”

 

Ả lẵng lơ nức nở, vẻ mặt thành khẩn:

“Cô bé, tin chứ?

Giờ chúng cô khống chế thế , chạy cũng chạy nổi…

Sao dối ?”

 

Nhìn bộ dạng cô , dường như những lời đều là sự thật, khiến Kiều Hòa suýt chút nữa tin theo.

Nếu thấy giọng máy móc của hệ thống Bỏ Mặc, lẽ cô tin thật.

Đáng tiếc, ba kẻ “tặng” cô 100 điểm giá trị lừa dối.

 

Phải , hệ thống như máy dò dối, thật tiện lợi!

Không cần là ai, chỉ cần dối trá phản bội là lập tức nhận .

 

Kiều Hòa vô cùng hài lòng.

Hơn nữa, tích lũy cảm xúc kiểu , chẳng dễ như trở bàn tay ?

 

Cô nhếch môi lạnh, dẫm mạnh xuống vết thương đầy m.á.u thịt bắp chân phụ nữ.

Sau đó còn xoay chân nghiền xuống.

Vừa dồn lực, cô :

“Vẫn chịu thật ? Hửm?”

 

Ả lẵng lơ trừng mắt, đau đớn thét chói tai:

“Aaaaa!!!”

 

như phát điên, nhưng tay chân đều thương, động đậy thôi đau thấu xương.

Chưa kể còn Kiều Hòa trói chặt.

Giờ chẳng khác nào cá thớt, Kiều Hòa c.h.é.m thì chém.

 

Dẫm chán, Kiều Hòa nhấc chân, lộ vẻ tiếc nuối:

“Đẹp thế mà  như chó.”

 

“Đừng nữa, chỉ cần cô thật, sẽ đối xử thế với cô ~”

 

Gương mặt xinh của Kiều Hòa nở nụ thanh thuần.

trong mắt ba chẳng khác nào… ma quỷ.

Cô đích thị là ma quỷ trong ma quỷ!

 

“Đỡ đau ? Cho cô ba giây suy nghĩ, tiếp tục dối thật đây~”

Kiều Hòa mỉm hờ hững.

 

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, mặt phụ nữ tái mét, Kiều Hòa đầy sợ hãi.

dám chọc giận cô gái

Quá đáng sợ!

 

Sao thể tươi hành hạ khác tàn nhẫn đến ?

Cô gái nhỏ  là kẻ thích tra tấn ?

 

Hoảng loạn, cô vội kêu:

, hết!”

 

“Nơi tránh nạn… là núi Thần, chỗ …”

Người phụ nữ căng thẳng Kiều Hòa, sợ cô dẫm xuống.

 

Kiều Hòa khẽ “ừ”:

“Nói tiếp, lũ lụt khi nào đến.”

 

Mặt phụ nữ thoáng đổi sắc, ngượng ngùng:

“Thật cũng rõ, chỉ ước chừng thôi.

Chắc… sáu giờ sáng mai.”

 

Thật bọn họ cũng chỉ định tạm lánh ở đây, nếu lũ thật sự đến, bên ngoài nguy hiểm.

 

Ngôi nhà cũ của Kiều Hòa cao, nên dẫu lũ cũng khó ngập ngay.

Trái , những căn nhà ở vùng thấp chắc chắn sẽ cuốn trôi.

Như khu biệt thự mà Kiều Hòa từng ở.

 

Nghĩ đến căn biệt thự đó, tim Kiều Hòa khẽ đau.

Sớm mang nó gian của Kiều Ẩn !

Giờ đành để nước lũ phá hỏng thôi.

 

Kiều Hòa tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách.

Hơn nữa… tình hình của mấy nhóc con còn .

 

Trầm ngâm một lát, cô thấp giọng hỏi:

“Cô tin từ , lũ lụt?”

 

Nghe bốn chữ “ tương lai”, cả ba đều biến sắc.

 

Người phụ nữ nuốt khan, nhỏ:

“Thật , mà là chúng …”

 

, lén.”

Gã đàn ông xen .

 

Kiều Hòa hứng thú:

“Nghe ở ?”

 

Người phụ nữ lộ vẻ khó xử:

“Trên đường, khá xa… cũng đàn ông là ai…”

 

Kiều Hòa khẽ nhướng mày:

Có khi nào  xuất hiện sở hữu dị năng tiên tri?

 

Cô tiếp tục truy hỏi:

“Đàn ông , các còn nhớ trông thế nào ?”

 

Mắt phụ nữ bỗng sáng lên, kích động:

“Rất trai, cực kỳ trai!”

 

Gã đàn ông nhăn mặt bổ sung:

“Nhìn mạnh mẽ, cơ bắp, nhưng dạng phồng to trong phòng gym.”

 

cũng thấy… cao, lẽ gần hai mét.”

 

Kiều Hòa càng càng hứng thú với dị năng giả .

Cô thản nhiên hỏi:

“Còn gì nữa ?”

 

Người phụ nữ nghĩ một chốc, như sợ bỏ sót công lao:

“Còn! Người đàn ông thích ăn kẹo mút, dường như lúc nào cũng ngậm kẹo mút!”

Loading...