Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 133+134: Bọn cướp xuất hiện - Đúng là oan gia ngõ hẹp
Cập nhật lúc: 2025-09-25 07:59:01
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạo , Bạc Thời Vụ luôn trăn trở nên rời khỏi nơi .
Dù phận của cũng mờ ám, đây còn khiến Kiều Hòa gặp rắc rối, suýt ám sát.
Tất cả đều do mà cô liên lụy.
Ánh mắt Bạc Thời Vụ thoáng trầm xuống, khẽ :
“Kiều Hòa, chúng về thôi, mưa ngoài đang nặng hạt .”
Kiều Hòa gật gù:
“Đi thôi thôi, dù cũng gom khối đồ ~”
Bạc Thời Vụ nhẹ nắm cánh tay cô, hỏi:
“Những gì ?”
“ tìm mấy hộp trái cây đóng hộp, rau củ sấy khô, vài món ăn liền và gia vị.”
Những thứ Bạc Thời Vụ mang đều là đồ ăn.
Kiều Hòa hì hì, vẻ thần bí:
“Đoán xem tìm gì nào, đoán bừa cũng !”
Bạc Thời Vụ khẽ bất lực:
“Không nghĩ .”
“Ái chà, đoán thử mà.”
Kiều Hòa nũng nịu như trẻ con.
Trái tim Bạc Thời Vụ mềm nhũn, cô đầy cưng chiều:
“Ừm… bánh mì?”
Kiều Hòa lắc đầu:
“Không ~”
“Vậy là mì gói?”
“Đoán tiếp, đoán tiếp !”
“Thật sự chịu … gạo chăng?”
Kiều Hòa thở dài:
“Cái đuôi nhỏ, đoán táo bạo chút?”
Bạc Thời Vụ bật :
“Chẳng lẽ là rau tươi?
cô chẳng mang rau gì cả.”
Kiều Hòa đắc ý:
“ tìm một gói hạt giống rau đấy!”
Bạc Thời Vụ sững :
“Thật ?”
“Tất nhiên , mau về xem kỹ xem là loại rau gì.
Có hạt giống thì chẳng lo thiếu rau nữa~ Chúng thể thử trồng trong nhà.
Không điều kiện thì tạo điều kiện.”
Kiều Hòa tin rằng Bạc Thời Vụ ở đây, trồng rau trong nhà cũng sẽ sống.
Dù trồng , cô còn “ gian nông trại” của bảo bối Kiều Ẩn cơ mà.
Trước đây cô từng thử trồng khoai tây trong đó, tốc độ sinh trưởng nhanh, củ khoai còn to gấp đôi bình thường.
Chỉ tiếc cấp độ gian còn thấp, trồng nhiều thứ cùng lúc.
Hai bước khỏi siêu thị liền thấy một nhóm đàn ông đang… trộm chiếc xuồng của họ.
Sắc mặt Bạc Thời Vụ lập tức biến đổi, giọng lạnh băng:
“Các gì đó? Đó là xuồng của chúng !”
Sắc mặt Kiều Hòa cũng sa sầm.
Nhóm đàn ông mặt mũi hầm hố , họ khẩy:
“Thì chỉ là đôi tình nhân gà bông.”
“Con xuồng thuộc về bọn tao!”
“Với , xem hai từ siêu thị , chắc ba lô cũng nhiều đồ lắm nhỉ?
Mau giao nộp!”
Một gã đầu đinh trừng mắt Kiều Hòa đầy dâm tà, mấy tên khác còn huýt sáo khiếm nhã.
Bạc Thời Vụ nheo mắt, kéo Kiều Hòa lưng, giọng lạnh như băng:
“Muốn đồ?”
Gã đầu đinh nhạt, rút phăng con d.a.o phay bản to, lưỡi d.a.o ướt mưa trông càng lạnh lẽo.
Bạc Thời Vụ bình thản:
“Mơ mộng hão huyền. Tốt nhất biến ngay.”
Khí thế của như băng giá, nhưng bọn côn đồ chẳng hề sợ.
Trong tay chúng đầy d.a.o phay, gậy sắt.
Bất kỳ thứ nào cũng thể lấy mạng khác.
“Chậc chậc, đúng là thằng mặt trắng sợ.
Chi bằng giao cô bạn gái xinh tươi cho bọn tao, hề hề…
Hoặc để cô gái, đồ tiếp tế và xuồng, khi tao rộng lượng tha cho mày...”
Chưa hết, Bạc Thời Vụ như kẻ chết.
Chỉ khẽ động niệm một chút, con d.a.o găm trong túi lao vút , xuyên thẳng qua miệng gã đầu đinh, cắm phập bức tường lưng.
Máu và não mưa rửa trôi ngay tức khắc.
Gã trợn trừng mắt, c.h.ế.t kịp hiểu chuyện gì xảy .
Hắn thậm chí thấy Bạc Thời Vụ tay.
“Vừa… là gì ?”
“Không… !”
“Chết ? Hắn c.h.ế.t ?”
“Quái vật gì đây?”
Không khí kinh hoàng bao trùm.
Bạc Thời Vụ cất giọng như từ địa ngục:
“ giết đó. Muốn c.h.ế.t kiểu nào, tự chọn .”
Đám đàn ông như ma.
Anh khẽ xoay cổ tay:
“Đến đây, cùng lên hết . Giải quyết nhanh gọn.”
Bị khiêu khích, mấy tên phẫn nộ xông đến, chẳng buồn nghĩ vì đồng bọn c.h.ế.t bí ẩn.
Kiều Hòa khẽ lắc đầu:
“ là tìm đường chết…”
Cô cũng nhập trận.
Lâu lắm đánh , cứng tay chút.
Cô siết chặt cán dao, lưỡi trắng , lưỡi đỏ , cảm giác thật lạ.
Chưa đầy nửa phút, hai giải quyết gọn đám cướp.
Kẻ chết, kẻ trốn.
Tên bơi thì cắm đầu bỏ chạy, Kiều Hòa mặc kệ.
Kẻ lì lợm vẫn liều mạng lao cướp xuồng và đồ, vật tư thì chỉ còn nước c.h.ế.t đói.
Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ lên xuồng, kịp trở về căn nhà cổ khi mưa to hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-133134-bon-cuop-xuat-hien-dung-la-oan-gia-ngo-hep.html.]
Vừa mở cửa, Kiều Hòa tiếng năm bé mèo kêu nũng nịu, khiến tim cô như tan chảy.
Cô vội chạy , cởi áo mưa, giày ướt, ôm trọn cả năm nhóc mèo đáng yêu.
ngay lúc , Bạc Thời Vụ theo bỗng tối sầm mặt, ngã khụy xuống.
Kiều Hòa hốt hoảng:
“Cái đuôi nhỏ?”
Cô vội lao đến, đỡ lấy cánh tay .
Bị Bạc Thời Vụ dọa cho giật , Kiều Hòa vội vàng ôm lấy , đỡ xuống sofa để kiểm tra.
Sau đó, cô mới phát hiện chỉ là mệt quá nên ngất xỉu…
Kiều Hòa nghĩ ngợi một chút, chắc là đầu thức tỉnh dị năng, thể lực tiêu hao quá lớn.
Vừa về đến nơi sức lực cạn kiệt, trụ nổi nữa.
Cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn lên Bạc Thời Vụ, lấy khăn mềm lau gương mặt .
Dưới ánh nắng ấm áp, gương mặt góc cạnh của Bạc Thời Vụ đến nao lòng.
Kiều Hòa cảm thấy ngay cả những ngôi nổi tiếng cũng chẳng thể so .
Nếu để mấy nhà săn thấy, chắc chắn họ sẽ lao đến hỏi giới giải trí .
Kiều Hòa bất giác nở nụ , đưa đầu ngón tay khẽ chạm gương mặt tuấn mỹ .
Cô còn nghịch nhẹ hàng mi dài cong vút của .
“ là mi dài thành tinh… đến thế chứ?”
Cô lẩm bẩm.
Lông mi rậm rạp lướt qua đầu ngón tay khiến tim cô đập thình thịch.
Không đây từng bạn gái nhỉ…
Nâng má ngắm thật kỹ, Kiều Hòa thầm nghĩ:
Người đàn ông đều tỏa sức quyến rũ vô tận, chắc chắn nhiều cô gái thích lắm.
Cô khẽ chạm giữa chân mày , nhẹ giọng :
“Ngủ ngon nhé, cái đuôi nhỏ.”
Ngoài cửa, mưa càng lúc càng nặng hạt, như nhấn chìm cả thế giới.
Kiều Hòa sang Lâm Xảo, thấy tình trạng của bà mấy hôm nay định hơn nhiều.
Lâm Xảo khẽ ho một tiếng, chậm rãi hỏi:
“Kiều Hòa… ngoài vẫn đang mưa ?”
Kiều Hòa gật đầu:
“Vâng, nhưng bà đừng lo.
Nếu lũ, chúng sẽ lập tức chuyển lên chỗ cao hơn.”
Lâm Xảo trầm ngâm một lát, thấp giọng :
“Đến lúc đó… nếu khó khăn quá, cứ để bà đây.”
Kiều Hòa nhíu mày:
“Bà gì , bà bà?”
Lâm Xảo mỉm nhạt:
“Ta già , chạy nổi, chỉ thêm vướng víu.”
“Vướng víu gì chứ, con khỏe lắm.”
Kiều Hòa giơ nắm tay, tươi :
“Bà cứ yên tâm, dù con cõng nổi thì còn Bạc Thời Vụ.
Anh khỏe hơn con nhiều, cõng bà dễ như chơi.”
Hơn nữa, Bạc Thời Vụ thức tỉnh dị năng, họ cũng chẳng sợ thiên tai kẻ khác đến cướp đồ.
Lâm Xảo nghẹn ngào, mắt hoe đỏ, chỉ thể khẽ :
“Được… …”
“Cả đời của , gặp hai đứa và mấy bé mèo, đúng là phúc phận lớn lắm .”
Bà lặng lẽ lau nước mắt.
Kiều Hòa nhẹ giọng dỗ dành:
“Thôi nào bà, đừng nghĩ nhiều.
Việc quan trọng nhất của bà bây giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc cần mới sức mà .”
Lâm Xảo liên tục gật đầu, nở nụ an tâm:
“Được, sẽ cố gắng.”
Sau đó, Kiều Hòa trở về phòng .
Cô cho mấy bé mèo ăn xong, gian của Kiều Ẩn xem cá heo nhỏ.
Thấy Kiều Hòa xuất hiện, chú cá heo vui mừng bơi vòng tròn, nhảy lên, như dính chặt lấy cô.
Kiều Hòa mừng rỡ:
“Khá hơn ? Ở đây buồn lắm ?”
Cá heo phát những âm thanh “ríu rít” mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Cô bật :
“Biết , tội nghiệp quá.
Tiếc là gặp con cá heo nào khác để bầu bạn.”
“À, ăn cá đông lạnh, cá sống ăn nhỉ?
Tôm mực bạch tuộc các loại, cho nhóc hết nhé.”
Vừa , cô lấy mấy con cá tôm còn sống từ “mưa hải sản” lúc , thả khu vực biển trong gian.
Cá heo thấy mồi sống liền lao đến, “rộp” một cái nuốt gọn, ăn ngon lành.
Kiều Hòa bật :
“Ăn từ từ thôi, ai tranh của nhóc .”
Chú cá heo vui sướng tiếp tục đớp tôm cá, đặc biệt thích mực, ăn xong tìm thêm.
Không lâu , nó ăn no, còn “e e e” gọi cô như nũng nịu.
Kiều Hòa mỉm :
“Ngoan, dưỡng thương , lát nữa cho ăn tiếp.”
Nói xong, cô rời khỏi gian.
Được ở bên động vật là lúc Kiều Hòa thấy vui nhất.
Giao tiếp với con quá mệt mỏi, chẳng lúc nào sẽ phản bội.
Đó cũng là lý do cô nuôi mèo.
Trước tận thế, cô vốn định mở một phòng khám thú y.
Nhận nuôi mèo chó hoang, tìm chủ cho chúng.
Cô cho tất cả những “cục bông” lang thang một mái nhà ấm áp.
kịp thì thiên tai ập đến.
Từ trong gian bước , Kiều Hòa vẫn ngủ, cô bên cạnh Bạc Thời Vụ trông đêm.
Trời se lạnh, cô bật lò sưởi nhỏ, co ro sofa sách.
Năm bé mèo lông xù cạnh, ánh nắng chiếu ấm áp như những mặt trời nhỏ.
Một lúc , cô buồn ngủ, nhưng dám chợp mắt vì ngoài trời vẫn mưa lớn.
Đang lim dim, cô chợt tiếng động ngoài cửa...
Ngoài tiếng mưa, còn vài bước chân nặng nề.
Kiều Hòa lập tức căng thẳng, nhẹ nhàng rời sofa, nấp cửa chính để quan sát.
Hình như họ leo tường .
Ánh mắt cô bỗng lạnh lẽo, qua khe cửa , liền nhận những kẻ …
Là quen!
Không sai, chính là đám từng giành mì quá hạn với cô kiếp .
Không ngờ gặp ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Kiều Hòa rón rén bước đến cửa sổ, lấy từ gian một cây nỏ.
Dạo rảnh rỗi, cô luyện b.ắ.n khá chuẩn.
Tuy thể trăm phát trăm trúng như Bạc Thời Vụ, nhưng b.ắ.n trúng hồng tâm là chuyện bình thường.
Đạn dược hiện giờ nhiều, cô tiết kiệm.
Đối phó bọn , s.ú.n.g là thừa thãi, một cây nỏ là đủ!