Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 128+129: Kháng Lạnh - Ai cũng là “thánh hôi của”
Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:41:37
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau trận “thủy triều rắn”, đêm đó, Kiều Hòa gặp ác mộng.
Cô mơ thấy Bạc Thời Vụ rắn độc cắn thẳng cổ họng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chết trong tư thế trừng mắt đầy oán hận cô, đến lúc tắt thở vẫn nhắm mắt.
Kiều Hòa sợ đến giật b.ắ.n , tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Năm bé mèo con phát hiện điều khác lạ, rón rén đến gần, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Kiều Cúc khẽ gọi:
[Mẹ, thế?]
Kiều Ẩn hỏi nhỏ:
[Mẹ gặp ác mộng ? Bị chó rượt cắn trong mơ ?]
Kiều Bộ nghiêng đầu, cặp mắt hai màu chứa đầy lo lắng.
Cậu nhóc cảm nhận rõ, tâm trạng của bây giờ cực kỳ bất .
Kiều Hòa thở một :
“Không , chỉ là ác mộng thôi…”
Cô để chuyện trong lòng, xuống giường “báo cáo buổi sáng” của Hệ thống Bỏ Mặc.
【Sữa sáng x300 hộp!】
【Sandwich do Bạc Thời Vụ tự tay x200 cái!】
【Tiểu long bao x100 xửng!】
【Gói quà ngẫu nhiên x2!】
Đang đánh răng, tay Kiều Hòa chợt khựng .
Gói quà ngẫu nhiên!!
Tuyệt quá!
Cô lập tức tỉnh táo, súc miệng xong liền mở quà.
Chẳng bao lâu, hai gói quà hiện mặt.
Bên trong :
Thẻ nâng cấp dị năng x1!
Khả năng kháng lạnh x3!
Nhìn thấy thẻ nâng cấp, Kiều Hòa mừng rỡ, nhưng cô thấy dòng “kháng lạnh”.
Chẳng lẽ…
Sau địa ngục nóng bức là địa ngục băng giá ?
Mưa bão và cuồng phong chỉ là giai đoạn chuyển tiếp, cho loài một thở…?
Kiều Hòa nhạt.
Đây cho hít thở, rõ ràng là dồn chỗ chết.
Dù khả năng kháng lạnh cũng cần thiết.
Mấy ngày nay mưa lớn liên tục, ban đêm rét buốt đến mức cô mặc cả áo lông vũ.
Cô ba thẻ kháng lạnh, nghĩ ngay sẽ dành cho ba bé mèo còn thất lạc.
bao giờ mới tìm manh mối của chúng đây?
Đợi bão tan, dù hy vọng mong manh, Kiều Hòa cũng sẽ ngoài tìm kiếm.
Giữa biển , tìm ba bé mèo con thật chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Sau khi gắn kháng lạnh cho Kiều Tư, Kiều Phi và Kiều Cận, Kiều Hòa tiếp tục suy tính thẻ nâng cấp nên dùng cho ai.
Kiều Ẩn? Không.
Không gian của nhóc rộng, nâng cấp hai , hiện tại còn sức chứa thêm vài triệu vật phẩm.
Nông trại và thủy trại tạm thời cũng cần.
Kiều Bộ chăng?
Nghĩ một lát, cô cũng bỏ qua.
Kiều Bộ đang ở cạnh , cần quá lo.
Vậy… để thẻ nâng cấp cho Kiều Phi .
Cùng lúc đó, Kiều Phi đang đối đầu với một con rắn độc màu sắc sặc sỡ, quỷ dị.
Do mưa lớn, con rắn để mắt đến cái hang của Kiều Phi và Kiều Cận.
Hai bé mèo vốn trốn trong hang núi yên , chẳng ngờ nó nhắm trúng.
Con rắn dựa sự nhanh nhẹn cùng hình to khỏe, chẳng xem hai bé mèo nhỏ nhắn mắt.
Thè lưỡi phì phì, nó rít:
[Nhóc con, mau cút! Hang đại gia chiếm !]
[Nghe ? Nơi là của bản đại gia!]
Kiều Phi cảnh giác, đôi mắt mèo lạnh lùng:
[Đưa cho ngươi? Mơ ! Đồ rắn độc, cút ngay!]
Khí thế nhóc dồn đầy, dù đối mặt kẻ đáng sợ cũng hề run sợ.
tất cả thật chỉ là vờ mạnh.
Cậu nhóc tiêu hao sức mạnh siêu năng khi săn mồi đó, giờ gặp con rắn , thật quá xui xẻo.
Chẳng lẽ nhóc và Kiều Cận sẽ c.h.ế.t ở đây?
lúc , con rắn dựng thẳng , chuẩn tấn công.
Kiều Phi biến sắc, hét lên:
[A Cận! Tránh xa nó!]
Rắn độc gằn:
[Tưởng tránh xa là xong hả?
Hai nhóc con các ngươi đều là thức ăn của ! Ha ha ha!]
Nó lao thẳng về phía Kiều Cận, rõ ràng chọn con mồi yếu hơn.
Ngay khoảnh khắc răng nó sắp ngoạm trúng cổ Kiều Cận, bóng vàng như bình gas chớp lóe.
Kiều Cận bật lên, móng vuốt sắc bén cào mạnh đầu và mắt rắn.
Một cú rạch toạc da đầu nó, thậm chí vỡ luôn nhãn cầu.
Kiều Cận gầm lên:
[Cút! Nếu đại nương cào c.h.ế.t ngươi!]
Nói , cô nhóc vung vuốt cào thêm nhát nữa.
Con rắn đau đớn quằn quại, thét chói tai:
[Đau c.h.ế.t ! Đau! Đau! Aaaa!]
[Các ngươi dám với ? Xem cắn c.h.ế.t các ngươi!]
Giận dữ tột độ, nó trừng mắt chằm chằm hai bé mèo, sát khí lạnh lẽo rợn .
Tim Kiều Cận chùng xuống, kịp chạy rắn quấn chặt .
Kiều Phi hoảng hốt:
[A Cận!!!]
Kiều Cận đau đớn gào lên, vùng vẫy điên cuồng, móng vuốt lia liên tiếp.
con rắn vẫn quá mạnh, há cái miệng đầy m.á.u như nuốt trọn đầu cô nhóc.
lúc Kiều Phi , nhóc chợt cảm nhận luồng sức mạnh kỳ lạ tràn khắp .
Cậu… thể điều khiển đất ?
Không hiểu , nhóc bỗng nhớ đến con d.a.o gọt táo Kiều Hòa từng dùng.
Ánh mắt lạnh , nhóc liền gom đất, ngưng tụ thành một lưỡi d.a.o khổng lồ.
Ngay giây tiếp theo, con d.a.o đất vọt thẳng lên từ mặt đất.
Lưỡi d.a.o như viên đạn xé toang khí, cắm phập đầu con rắn độc.
Đồng tử rắn độc co rụt : “!!!”
[Các… các ngươi… … … gì… với bản đại gia…?]
Nó gần như dám tin.
Nó rốt cuộc đ.â.m thủng đầu thế nào chứ?
Chưa kịp nghĩ tiếp, nó tắt thở.
Kiều Cận hoảng hốt chạy khỏi con rắn, căng thẳng rắn lạnh ngắt:
[Nó… nó c.h.ế.t ?]
Kiều Phi thở phào, khẽ gật đầu:
[Ừ, c.h.ế.t .]
Kiều Cận khẽ ừ một tiếng:
[ thứ nãy bay đó rốt cuộc là cái gì ?]
Cô nhóc nghiêng đầu, đôi mắt mèo trong veo đầy thắc mắc, thấy rõ thứ gì vụt qua...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-128129-khang-lanh-ai-cung-la-thanh-hoi-cua.html.]
Kiều Phi khẽ , chậm rãi :
[Thật lúc đó cũng hiểu năng lực đặc biệt .
Rồi phát hiện cơ thể thêm sức mạnh, quan trọng nhất là còn kiểm soát đất hơn !]
Giọng Kiều Phi đầy phấn khích.
Trên đời chẳng tên nhóc giống đực nào thấy lợi hại, Kiều Phi cũng .
Cậu nhóc đắc ý Kiều Cận, hỏi:
[Sao, giỏi ?]
[Hehe, đừng sợ nhé A Cận, sẽ bảo vệ cô~]
Kiều Phi nhẹ nhàng cọ đầu cổ cô nhóc.
Kiều Cận khẽ “meo” một tiếng, cũng rụt rè cọ .
[… cứ cảm giác là đang giúp chúng .]
Kiều Cận khẽ , mắt thoáng xa xăm.
Cô nhóc nhớ Kiều Hòa.
Chắc chắn là tình yêu của khiến họ trở nên mạnh mẽ đến !
[Ôi… giá mà tìm thì quá, giờ cũng A Tư thế nào …]
Kiều Cận rầu rĩ.
Kiều Phi bất lực thở dài:
[Đừng nghĩ nữa, tiên cứ sống .
Thời tiết khắc nghiệt như thế , lẽ cũng khó mà chịu nổi… haizz…]
Hai chú mèo con co ro trong hang đá, lo lắng.
chúng nhận , dường như chẳng còn cảm thấy cái lạnh bên ngoài.
Rõ ràng lúc còn run cầm cập, giờ thấy nhiệt độ tạm .
Không hẳn là dễ chịu, nhưng ít buốt giá.
Lúc , Kiều Hòa các con đang trải qua điều gì.
Cô đang ngẩn ngơ trong gian của Kiều Ẩn.
Bởi vì…
Con cá heo bão cuốn đến đây, mà trong gian của Kiều Ẩn...
Đã hồi phục phần lớn vết thương!
Kiều Hòa sững .
Không gian thủy sản còn khả năng tự chữa trị ?
Cô suýt nghẹt thở, cảm giác như cần ngay một ống dưỡng khí…
Kiều Hòa vội chạy đến gần, áp tay lên lớp nước trong suốt.
Con cá heo lập tức bơi đến, hưng phấn kêu khẽ một tiếng, âm thanh trong trẻo du dương.
Chỉ tiếc, cô chẳng hiểu nó gì.
Dù hiện giờ ngoài tiếng Anh, cô còn … “tiếng mèo”.
tiếng mèo cũng hiểu tiếng cá heo.
Kiều Hòa bất lực xoa trán, chỉ kinh ngạc con cá heo bơi lượn thong dong trong vùng biển nho nhỏ, trông thảnh thơi.
Hình ảnh hôm qua nó quật xuống mái nhà, hấp hối như còn nguyên mắt.
Sao bây giờ thành thế ?
Cô tò mò quan sát thêm, nhưng… chẳng phát hiện gì.
Chẳng lẽ khu thủy sản công năng chữa trị sinh vật biển?
Cá heo bơi gần, líu ríu như trò chuyện.
Kiều Hòa đành :
“Được , chúng bất đồng ngôn ngữ, đừng nữa.”
“Cậu… đói ?”
Cô nhẹ giọng hỏi, mới tự thấy … dở .
Cá heo nào hiểu tiếng !
Bất đắc dĩ, cô ném ít cá đông lạnh cho nó.
cá heo dường như chẳng buồn , một miếng cũng ăn.
Kiều Hòa: “…”
Chà, còn kén ăn nữa chứ.
Cô đành mặc kệ, định lát nữa xem.
lúc đó, Bạc Thời Vụ từ phòng khách bước đến cạnh sofa:
“Kiều Hòa, đồ ăn trong nhà sắp hết .
định ngoài mua hoặc tìm thêm chút.”
Khóe miệng Kiều Hòa giật nhẹ.
Giờ cô còn thiếu đồ ăn ?
Không, cái cô thiếu là… các bé mèo con, tìm nơi an để thong thả vượt qua từng trận thiên tai.
Thế mới là cuộc sống hảo!
Thêm hệ thống Bỏ Mặc ủng hộ, cô quen với những ngày thong dong .
“Bên ngoài mưa thế nào ?”
Kiều Hòa hỏi khẽ.
“Khá to, nước ngập đến nửa mét.”
Bạc Thời Vụ tường thuật chi tiết.
Cô khẽ nhíu mày:
“Đợi thêm , đừng vội.”
“Chúng hết thứ gì?”
Cô thuận miệng hỏi.
Theo trí nhớ, lương thực tích trữ đủ cho cô và Bạc Thời Vụ ăn nửa năm.
Thêm cả Lâm Xảo cũng vẫn dư dả.
Sao đủ?
Bạc Thời Vụ đáp:
“Không lương thực, mà là rau.
Rau gần như ăn hết, chỉ còn thịt và đậu thôi.”
Anh thở dài, cô thấp giọng:
“Để ngoài xem, nếu tìm rau thì .”
Kiều Hòa đỡ trán, vội :
“Anh thôi , cái đuôi nhỏ , nghĩ gì thế.
Giờ còn mong tìm rau trong ruộng ?”
Bạc Thời Vụ mỉm :
“ ngoài , nhưng Kiều Hòa, nơi nghĩa siêu thị lớn cũng .”
Nghe xong, mắt Kiều Hòa khẽ sáng.
.
Siêu thị lớn…
Mua sắm 0 đồng!!
Cô động lòng.
Dù đây từng trải qua địa ngục cực nhiệt, các siêu thị cướp sạch đồ ăn.
vẫn cơ hội nhặt đồ còn sót...
Nhất là những thứ ngoài danh mục thực phẩm:
Xe cộ, quần áo, đồ dùng, vàng bạc châu báu!
Nếu may mắn tìm đường kho của siêu thị lớn, lượng thức ăn trong đó dễ vét hết.
Cô ngoài trời, nghĩ: Đây chẳng lúc thích hợp nhất ?
Nếu chậm trễ, sẽ kịp tranh với khác.
Bởi khi mưa bớt dữ dội, chẳng ai chuyện đạo đức nữa.
Đến cuối cùng, ai cũng hóa thành “thánh hôi của”!
Kiều Hòa mục tiêu rõ ràng:
Cô tìm những thứ lúc đầu tích trữ nhưng giờ vẫn thể tìm .
Chẳng hạn một chiếc xe RV xịn hơn, đắt hơn!
Sau thảm họa, đặc biệt là những trận động đất lớn, nền văn minh loài gần như sụp đổ.
Những tòa cao ốc hóa thành đống đổ nát, lớp gạch vụn , còn chôn vùi vô t.h.i t.h.ể kinh hoàng…