Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 125: Làn Sóng Rắn

Cập nhật lúc: 2025-09-25 04:35:04
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hòa sững sờ.

Nếu Bạc Thời Vụ kịp thời đẩy cô một cái, thì con cá heo rơi trúng bây giờ chính là cô.

Trong cơn chấn động, tim Kiều Hòa run rẩy dữ dội.

Giờ nghĩ , cô vẫn thấy sợ đến toát mồ hôi…

 

Bạc Thời Vụ nắm chặt lấy cánh tay cô, đôi mắt chăm chú cô:

“Kiều Hòa, cô chứ? Có  thương ở ?”

 

Tim Kiều Hòa chợt ấm áp.

đây là thứ mấy Bạc Thời Vụ cứu nữa.

. Còn ? Có thương ?”

Cô khẽ hỏi.

 

Bạc Thời Vụ lắc đầu, sắc mặt âm trầm về phía con cá heo.

lúc đó, Kiều Hòa ngạc nhiên phát hiện:

Con cá heo … vẫn còn sống!

 

Đồng tử cô co rút mạnh, vội vàng chạy đến gần.

Con cá heo dường như hấp hối, đôi mắt phản chiếu bóng hình Kiều Hòa, trong mắt dâng lên những giọt lệ.

Kiều Hòa ngẩn .

đang mang tâm trạng gì.

Con cá heo … đang .

 

Bạc Thời Vụ khẽ đặt tay lên đầu cá heo, nhíu mày :

“Nó thương nặng lắm, e là sống lâu .”

 

Kiều Hòa cau mày.

, nó khó mà qua khỏi.

 

Bạc Thời Vụ trầm giọng:

“Chúng xuống thôi.”

 

Anh hề câu “vứt nó xuống”, Kiều Hòa cũng lặng im.

Cô suy nghĩ một chút :

“Anh xuống , ở bên nó thêm lát nữa.”

 

Bạc Thời Vụ ngẩng đầu trời, dặn dò:

“Cẩn thận nhé.”

 

Kiều Hòa khẽ đáp, trong lòng tính toán:

tìm cách đưa cá heo gian của Kiều Ẩn.

 

Trước đây, nâng cấp ngẫu nhiên, gian của Kiều Ẩn mở rộng:

Ngoài khu vực chứa đồ còn cả ruộng trồng trọt và khu thủy sản.

Ruộng trồng trọt cô vẫn thử gieo hạt, sẽ cho loại lương thực nào.

Khu thủy sản chia thành hai phần: Hồ nước ngọt và biển mặn.

Mỗi khu chỉ cỡ một sân bóng đá, đủ rộng để chứa con cá heo sắp c.h.ế.t .

 

Kiều Hòa khẽ động niệm, con cá heo lập tức biến mất, chuyển gian.

Cô cũng theo : Bên trong khu thủy sản như một thủy cung khổng lồ.

Giữa cô và cá heo cách tấm vách kính trong suốt.

Chỉ , chạm tới.

 

Cô chỉ xem thử liệu nó dễ chịu hơn trong nước biển, để bớt đau đớn.

Không cuốn bao lâu, đến từ vùng biển nào…

 

Cá heo cất tiếng kêu mảnh mai, bi thương, thể gần như bất động.

Kiều Hòa đoán xương của nó gãy nát, giờ chỉ còn gắng gượng chút tàn.

Cô tiếc nuối thở dài, khẽ :

“Ngoan ngoãn ở đây nhé, ít cũng hơn ở ngoài .”

 

Nói xong, cô rời khỏi gian.

Cô  rằng lúc cô lưng, chú cá heo vẫn dõi theo bóng hình cô.

 

Trong khi đó, khắp nơi xuất hiện vô sinh vật biển khổng lồ: Cá heo, cá voi…

Cá voi rơi từ trời xuống, đè sập mấy tòa nhà, cướp nhiều sinh mạng.

 

Đến lúc , mới bàng hoàng nhận :

Đây chỉ là bão tố thông thường, mà là thiên tai…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-125-lan-song-ran.html.]

Một thảm họa diệt vong của loài .

 

Đội cứu hộ tuy sức cứu , nhưng phạm vi thiên tai quá rộng, nỗ lực chỉ như muối bỏ bể.

Cảnh tượng , Kiều Hòa chứng kiến nhiều ở kiếp .

Cô vô cùng ơn đất nước từng bỏ mặc dân chúng.

thiên tai quá khốc liệt.

 

Đến cuối cùng, Kiều Hòa tận mắt thấy nhiều quân nhân hy sinh sớm trong các cuộc cứu hộ.

Cô thầm nghĩ: Lần thiên tai đến sớm, chắc dị năng giả cũng sẽ xuất hiện sớm hơn.

rốt cuộc là ai sẽ thức tỉnh , thể .

 

“Cơn mưa hải sản” kéo dài suốt một ngày một đêm.

Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ thỉnh thoảng dọn dẹp cá tôm ngoài sân.

Nếu Kiều Hòa lén đưa nhiều hải sản gian, chắc sân nhà ngập.

 

Khi màn đêm buông xuống, Bạc Thời Vụ mưa bão ngoài cửa sổ, trầm giọng:

“Kiều Hòa, nghỉ , thức canh đêm.”

 

Kiều Hòa bật :

“Cái đuôi nhỏ, buồn ngủ ?”

 

Bạc Thời Vụ mỉm :

“Ừ, buồn ngủ.”

 

Thực chỉ cần nghỉ bốn tiếng là hồi sức, giờ thể lực tăng lên, ba tiếng đủ.

Kiều Hòa kinh ngạc:

“Anh tính luyện thành tiên ?”

 

Bạc Thời Vụ khẽ :

“Không , thật sự buồn ngủ.

Cô yên tâm, đợi cô dậy sẽ nghỉ.”

 

Lâm Xảo nhẹ ho khan:

“Tiểu Bạc … sức khỏe cũng nên hao mòn như thế.

Thế , thức nửa đầu đêm, con trông nửa …”

 

Bà tự bản  chẳng giúp bao nhiêu.

Hôm nay chỉ dọn sân một chút thở dốc, nấu cơm cũng chẳng đến lượt vì Bạc Thời Vụ nấu quá ngon.

Nên thôi, bà đành xin gác đêm.

 

Bạc Thời Vụ kịp , Kiều Hòa bất lực:

“Bà bà, bà canh cái gì chứ?

Thân thể bà cần nghỉ ngơi. Mau phòng .”

 

Rồi cô sang Bạc Thời Vụ:

“Được , dư sức mà.

Đêm nay gác nửa đầu, từ chối!”

 

Một câu chặn hết lời .

Thật thức trắng cũng chẳng , nhưng Kiều Hòa tin.

Thôi thì để cô trông nửa đêm .

 

Kiều Hòa ôm lũ nhóc phòng, tìm chút thú vui.

Cô vốn quen gác đêm, kiếp là cô gác, gác cả phần khác.

Đến lượt Kiều Viên thì cả nhà đều bỏ qua, để cô thế.

Ngày Kiều Hòa nghĩ: Em út yếu, khỏe thì gác cũng .

 

Nào ngờ, đó em ruột cô, mà chỉ là kẻ xuyên sách cướp chỗ.

chỉ là nhân vật trong sách, Kiều Hòa vẫn chịu thuận mệnh.

Mượn một câu thật “ngông cuồng”:

“Mệnh do , do trời!”

 

Cô nhất định đấu đến cùng, xem rốt cuộc là định mệnh mạnh hơn, bản tính phản kháng của cô mạnh hơn!

 

Gác đêm thật buồn tẻ, Kiều Hòa rảnh rỗi mở điện thoại.

Lúc mạng vẫn còn, nhưng cô đoán vài ngày nữa sẽ còn nữa.

Bão và mưa lớn sẽ phá hỏng cột sóng.

 

Không ngờ, nửa đêm khi ca trực kết thúc, trong nhà xuất hiện…

Một làn sóng rắn!

Loading...