Kiều Hòa suýt nữa dáng vẻ đáng yêu của Kiều Bộ tan chảy.
Cô mỉm hiền dịu, khẽ :
“Đương nhiên là , A Bộ.
con chạy xa quá , lỡ cá rơi trúng thì nguy hiểm lắm.”
Kiều Bộ ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt xinh thoáng hiện nét ngượng ngùng.
Kiều Hòa kìm , đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu bé, khẽ :
“A Bộ, con nhớ , nhưng cả.
Dù con mãi mãi thể nhớ, chúng vẫn thể bắt đầu từ đầu mà.”
“Làm quen nhé!~”
Đôi mắt Kiều Hòa ánh lên nụ dịu dàng.
Kiều Bộ chậm rãi cúi đầu, trong đôi mắt mèo như chứa cả bầu trời , thoáng nét áy náy.
Cậu nhóc quên Kiều Hòa, chỉ là… vài ký ức tạm thời mờ nhạt.
khi Kiều Hòa xoa đầu, cơ thể Kiều Bộ rõ rằng thể lừa dối.
Bị khác chạm , nhóc sẽ thấy khó chịu, thậm chí tấn công.
Lúc Lâm Xảo mới mang chúng về, Kiều Bộ từng tức giận tấn công bà.
Sau nhờ sự dịu dàng của Lâm Xảo, nhóc mới cho phép bà xoa đầu, vuốt tai.
Đôi tai nhỏ hồng phấn của Kiều Bộ khẽ run run, nhóc khẽ :
[Được ạ… Chúng thể quen …]
Kiều Bộ đưa chiếc móng trắng muốt đặt nhẹ lên lòng bàn tay Kiều Hòa, nhỏ giọng:
[Rất vui gặp .]
Kiều Hòa dáng vẻ của nhóc mà bật khúc khích:
“Tốt quá, A Bộ của thật đáng yêu, để hôn cái nào!”
Ngay đó, Kiều Bộ Kiều Hòa bế lên, hưởng trọn một trận “cơn bão hôn mèo” từ đầu đến chân, sót chỗ nào.
Đặc biệt là đôi tai mèo mềm mại và đệm thịt hồng hồng nơi móng, Kiều Hòa thật sự nỡ buông.
Kiều Bộ hổ sự “càn quét” của , nhưng phản kháng, thậm chí còn chút hưởng thụ.
Sợ nhóc khó chịu, Kiều Hòa cũng chỉ nhẹ nhàng hôn và vuốt ve, cho con thời gian dần dần quen.
Nếu Kiều Bộ suy nghĩ , hẳn sẽ thầm kêu:
[Đã bão hôn đến thế mà vẫn mức lợi hại nhất ư…]
Mấy bé mèo khác cảnh , ánh mắt … thương cảm.
Chẳng bao lâu, Kiều Hòa thả Kiều Bộ , để đám nhóc sân bắt cá.
Nhiều con cá rơi xuống chết, nhưng cũng ít còn sống.
Năm nhóc mèo mê ăn cá tươi, nhanh chóng vớt kha khá mang .
Chúng còn đặc biệt bắt nhiều con cá đang quẫy đặt mặt Kiều Hòa.
Đôi mắt đầy mong chờ, như đợi cô khen thưởng, xoa đầu.
Kiều Hòa mỉm hiền từ, xuống khẽ xoa đầu từng bé mèo:
“Các con của giỏi quá!”
Kiều Ly khẽ :
[Ma ma, bạch tuộc to ? Con thể bắt cho .]
Kiều Ẩn cũng háo hức tiếp lời:
[ đó! Ẩn Ẩn cũng bắt nha~]
Kiều Cúc khúc khích:
[Ma ma, con thể giúp ăn bạch tuộc nè… thử xem nó độc .]
Kiều Bộ liếc Kiều Cúc, bất lực:
[Cô chỉ ăn thôi chứ gì, còn giả vờ thử độc nữa…]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-124-chu-ca-heo-tu-troi-roi-xuong.html.]
Kiều Cúc nghịch ngợm chớp mắt:
[Hi hi, con meo~]
Cô bé chậm chạp Kiều Hoa ngây ngô Kiều Hòa, tò mò hỏi:
[Ma ma, con cũng ăn bạch tuộc ạ?]
Kiều Hòa :
“Tất nhiên là , con ăn bạch tuộc ngon, nhưng các con thì nên ăn.”
Thỉnh thoảng, con cá rơi xuống mái hiên, phát âm thanh nho nhỏ.
Kiều Hòa khẽ nhíu mày. Trên mái nhà chắc tích đầy hải sản.
Nhìn sân, một lớp mỏng hải sản trải khắp nơi, còn lẫn cả rác thải biển bão cuốn lên bờ.
Cả thế giới đều đang đối mặt với cảnh tượng .
Kiều Hòa nghĩ: Không thể để mưa hải sản kéo dài, nếu họ sẽ biển cả vùi lấp.
Cô gọi:
“Cái đuôi nhỏ, chúng gom hết hải sản trong sân .
Cái nào ăn mang về, cái nào thì gom mang xa vứt.”
Bạc Thời Vụ gật đầu:
“Được.”
Chỉ còn cách thôi, phòng xa vẫn hơn.
Thu dọn xong sân, Kiều Hòa cùng Bạc Thời Vụ leo lên mái nhà, cả hai đều sững sờ.
Trên mái chỉ hải sản…mà còn một t.h.i t.h.ể vỡ nát.
Kiều Hòa chằm chằm cái xác gần như còn hình dạng vì bão tàn phá.
Khó mà tưởng tượng trải qua những gì.
Bạc Thời Vụ khẽ :
“Để dọn, cô đừng qua. Ghê lắm.”
Anh định tiến đến che tầm mắt cô, sợ cô gặp ác mộng vì cảnh tượng rùng rợn:
Đầu gần như xoay tròn, mắt lồi , mặt chi chít vết thương.
Người đàn ông trông như bão nghiền nát, tựa như bỏ máy giặt nhiều vòng.
Quần áo rách bươm, da thịt gần như chẳng còn chỗ lành, trong thịt còn găm cả sinh vật biển, đá và mảnh kính.
Kiều Hòa nhẹ:
“Haizz, cái đuôi nhỏ, xem thường . Chuyện là gì!
từng thấy nhiều cái xác đáng sợ hơn cơ.”
Nói xong, cô bước đến giúp thu dọn thi thể.
“ xác …”
Bạc Thời Vụ hết cô ngắt lời:
“Thôi, đừng nữa. Mau nhanh, kẻo lát nữa thời tiết hơn.”
Bạc Thời Vụ gật đầu.
Lúc trời còn tạm , chỉ thỉnh thoảng cá rơi lộp bộp,cảnh tượng thật huyền ảo.
Trước đây Kiều Hòa chỉ từng thấy tivi.
Cô nhớ rõ cá rơi trúng ly rượu của một đàn ông.
Cảnh như chậm hàng trăm , in đậm trong tâm trí.
Nay cô tận mắt chứng kiến, ngoài chấn động còn là niềm kính sợ sức mạnh thiên nhiên.
Dọn dẹp xong mái nhà, Kiều Hòa bỗng cảm thấy thứ gì đó đang đến gần.
Một linh cảm kỳ lạ…
lúc , Bạc Thời Vụ bất ngờ lao đến che cho cô.
Ngay giây tiếp theo...
Một con cá heo khổng lồ rơi thẳng xuống!